“Vậy thì Hân Hân, rốt cuộc là cậu có thiện cảm với Tạ Minh Tường hay không?” - Đỗ Khả Nhi hỏi.
Lãnh Hân Hân nói: “Thiện cảm thì cũng có một chút, dù sao thì hai người chúng mình cũng coi như là thanh mai trúc mã, mình cũng vẫn thấy được những việc anh ấy làm cho mình suốt mấy năm nay.”
“Vậy cậu có từng nghĩ, cậu cứ mập mờ không quyết như vậy, lỡ như ngày nào đó Tạ Minh Tường mất lòng tin thì làm sao?” - Đỗ Khả Nhi tiếp tục hỏi.
Lãnh Hân Hân rơi vào trầm tư.
Thời gian cứ lặng lẽ trôi đi trong cuộc sống bình lặng không có gì nổi bật như vậy, thoáng chốc đã sắp đến cuối năm rồi.
Ngày hôm nay, Bạch Mộc và Đường Hân Uyển đang ở phòng luyện đàn. Trải qua sự tiếp xúc trong khoảng thời gian này, giữa hai người đã tựa như một đôi tình nhân thật sự, mặc dù vẫn chưa chính thức nhưng cũng không còn khoảng cách nữa.
Đến việc cả đám Tạ Minh Tường lấy những điều này ra trêu chọc hai người, hai người họ cũng không có phản bác như trước đây mà chỉ cười tỏ vẻ mặc nhận.
Lúc này Bạch Mộc đang ôm đàn guitar, tiếng đàn nhẹ nhàng kết hợp với tiếng hát của Bạch Mộc vang vọng khắp phòng đàn, khiến người ta đắm chìm trong say mê. Đàn hát xong một bài hát, Bạch Mộc nhìn sang Đường Hân Uyển, cười nói: “Thấy thế nào?”
Đường Hân Uyển gật gật đầu: “Hay lắm!”
Bạch Mộc cười, nụ cười đẹp mà rạng rỡ như vậy, lời khen của Đường Hân Uyển là một chuyện vô cùng vui đối với anh. Đối với anh mà nói, bất luận người khác thấy như thế nào, chỉ cần Đường Hân Uyển cảm thấy hay là anh đã thỏa mãn rồi.
Do dự một chút, Đường Hân Uyển lấy từ trong túi áo ra một tấm hình chụp cô và Bạch Mộc cùng chơi đàn, cẩn thận dán lên đàn guitar của Bạch Mộc. Nhìn thấy ánh mắt có chút khó hiểu của Bạch Mộc, Đường Hân Uyển hơi đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “Như vậy thì mỗi lần cậu hát là mình cũng có thể nghe được…”
Nhìn thấy ánh mắt có chút thẹn thùng lại tràn ngập mong đợi của Đường Hân Uyển, Bạch Mộc nở nụ cười: “Được!”
“Bịch!”
Cửa phòng đàn bị đẩy ra rất mạnh, ngay sau đó tiếng nói oang oang của Tạ Minh Tường vang lên bên tai hai người: “Anh nói này Bạch Mộc, sao chú lại trốn đến chỗ này rồi? Anh tìm chú nửa ngày mà cũng không tìm được!”
“Chẳng phải là anh cũng tìm được rồi à?” - Bạch Mộc thản nhiên nói.
Tạ Minh Tường xấu hổ cười, kéo Bạch Mộc đi ra ngoài: “Nhanh lên, nhanh lên, giúp các anh em một tay!”
“Cái gì?”
“Hôm nay anh sẽ tỏ tình với Hân Hân!” - Vẻ mặt Tạ Minh Tường rất nghiêm túc.
“Không phải anh đã tỏ tình rất nhiều lần rồi sao?” - Bạch Mộc bĩu môi: “Hơn nữa mỗi lần đều có kết quả giống nhau… Cứ phải làm long trọng như vậy làm gì?”
Tạ Minh Tường run run khóe miệng, cái gì mà mỗi lần đều có kết quả giống nhau? Nhưng mà anh ta còn cần Bạch Mộc giúp đỡ nữa, tất nhiên phải thể hiện cho tốt: “Hôm nay thì khác, hôm nay là lễ Giáng sinh đó!”
“Cho nên?” - Bạch Mộc liếc mắt nhìn anh ta.
“Cho nên lần này anh chuẩn bị vô cùng đầy đủ!” - Tạ Minh Tường đếm đầu ngón tay: “Chú xem lần này anh đã chuẩn bị 999 đóa hoa hồng, 99 cây pháo hoa, còn có một cái máy chiếu nữa. Đến lúc đó sẽ xếp tất cả hoa hồng, bắn tất cả 99 cây pháo hoa, pháo hoa sẽ hiện ra mấy chữ lớn Hân Hân, anh yêu em. Sau đó máy chiếu sẽ chiếu hình của hai đứa bọn anh, thể hiện từng giai đoạn trong cuộc sống, như vậy lãng mạn biết bao!”
Tạ Minh Tường càng nói càng hưng phấn, hiển nhiên là hết sức tự tin đối với lần tỏ tình này.
Bạch Mộc và Đường Hân Uyển hai người liếc nhau một cái rồi không nói nên lời. Tạ Minh Tường cũng đúng là nhà giàu, chỉ những thứ này thôi cũng tốn không ít tiền rồi ấy chứ!
Bạch Mộc bất đắc dĩ nói: “Em nói này, nhiều đồ như thế, nếu anh tỏ tình ở trong trường đoán chừng ngày mai anh sẽ bị đuổi học rồi! Hoa hồng thì không nói nhưng trong trường cấm bắn pháo hoa đó!”
“Vậy cho nên anh đã đặc biệt đặt một cái sân lớn ở bên ngoài trường, đến lúc đó sẽ cần sự giúp đỡ của mọi người!” - Tạ Minh Tường nhìn Bạch Mộc với vẻ mặt đầy mong đợi: “Thế nào? Người anh em, đại sự cả đời của anh đây phải nhờ chú rồi đấy!”
Bạch Mộc nghĩ tới một khả năng, liền vội hỏi: “Giúp như thế nào, nhiều đồ như thế, không phải anh muốn bọn em đi làm cu li cho anh đấy chứ?”
“Sao có thể vậy chứ?” - Tạ Minh Tường xua tay lia lịa: “Sao anh lại là người như thế chứ, những cái này thì anh đã sắp xếp xong rồi! Lúc 8 giờ tối, mấy người mà anh thuê sẽ bố trí xong tất cả mọi thứ, đến lúc đó mọi người cổ vũ tinh thần giúp anh là được rồi!”
“Vậy thì được…” - Bạch Mộc thở phào, nói: “Được rồi, nhận lời anh! Anh nói cho em biết địa chỉ, buổi tối em sẽ qua đó!”
“Người anh em à!” - Tạ Minh Tường quá đỗi cảm động, vỗ vỗ vai Bạch Mộc nói: “Quả nhiên anh không có nhìn nhầm người! Chỉ cần lần này tỏ tình thành công, sau này bất luận chú có chuyện gì cần giúp đỡ, anh đều sẽ giúp chú!”
Bạch Mộc có chút chán nản: “Chỉ mong là vậy!”
Sau đó, ánh mắt Tạ Minh Tường lại nhìn sang phía Đường Hân Uyển: “Hân Uyển, nhiệm vụ của em chính là 8 giờ rưỡi tối sẽ đưa Hân Hân đến đó, có được không?”
Đường Hân Uyển vốn đã mềm lòng, lại càng không chống đỡ nổi trước ánh mắt cầu xin đáng thương của tên này, đành gật đầu đồng ý: “Được rồi!”
Mọi thứ đã chuẩn bị xong, Tạ Minh Tường coi như cũng yên tâm một chút, anh nắm tay lại vẻ mặt tràn đầy tự tin: “Hân Hân, lần này, anh nhất định phải theo đuổi được em!”
“…” - Bạch Mộc cùng Đường Hân Uyển liếc nhau, thấy có chút bất đắc dĩ.
“Còn em nữa! Còn em nữa!” - Đúng lúc này, cửa phòng đàn lại mở ra, ngay lập tức bóng người mập mạp của Sở Nam liền xuất hiện trong tầm mắt của mọi người. Cậu ta kích động kêu lên: “Thời cơ quá tốt như thế này, em cũng muốn tranh thủ thời gian để tỏ tình!”
“Cậu?” - Ánh mắt của mọi người nhìn về phía cậu ta, vẻ mặt nghi hoặc không hiểu và đều có thái độ giống như “không biết đây là ý gì“.
“Cậu cũng chuẩn bị nhiều đồ như thế?” - Bạch Mộc nhìn cậu ta có chút bất đắc dĩ, hai người này sao lại nghĩ giống nhau thế? Đều muốn tỏ tình trong ngày hôm nay.
Tiểu Bàn Tử xị mặt, hơi buồn bực, nói: “Em không có nhiều tiền như Tạ lão đại, em không mua nổi những thứ như của anh ấy nhưng mà em đã chuẩn bị thứ hữu dụng hơn! Cho nên Tạ lão đại, tối nay em cần mượn địa điểm của anh một chút!” - Nói đến đây, cậu ta cứ hưng phấn hẳn lên.
Tạ Minh Tường không chút do dự: “Không thành vấn đề! Chỉ là cậu đã chuẩn bị thứ gì thế?”
Cậu ta cười hì hì: “99 túi đồ ăn vặt lớn!”
“…”
“Này! Vẻ mặt này của mọi người là gì thế?” - Cậu ta bất mãn kêu lên: “Mọi người không thể kỳ thị em vì mấy thứ đồ ngoài thân này được. Những thứ này đã là toàn bộ gia sản của em rồi đấy!”
Tạ Minh Tường ôm mặt: “Mập à, đột nhiên anh không muốn cho cậu mượn địa điểm nữa... Mất mặt quá!”
Bạch Mộc chán nản: “99 túi đồ ăn vặt, cậu muốn cho Tô Nhu ăn cả năm à?”
Đường Hân Uyển không nói gì, chỉ là thái độ của cô thì…
“Xì! Mấy người thì hiểu gì chứ?” - Cậu ta chẳng hề quan tâm chút nào: “Quà là quý ở phẩm chất chứ không phải ở số lượng, anh đừng thấy Tạ lão đại chuẩn bị nhiều đồ như vậy, đến lúc đó nếu thất bại thì vẫn sẽ thất bại!”
Tạ Minh Tường nổi giận: “Chú nói gì?”
Sở Nam kinh sợ: “Không, không phải em có ý này. Ý của em muốn nói là có thể tỏ tình thành công hay không, quan trọng nhất là phải xem tình cảm, quà thì không có quan trọng đến vậy!”
Bầu không khí hơi lắng lại Tạ Minh Tường nổi giận thật rồi, nghiến răng nghiến lợi: “Tên mập này, nếu tối hôm nay mày phá hỏng chuyện tốt của anh, anh với mày đồng quy vu tận!” (1)
Cùng chết chung