Thanh Xuân Của Em Đều Liên Quan Đến Anh

Chương 194: Chương 194: Anh không dám 3




Editor: Mẹ Bầu

“Con đừng có giấu giếm dì. Những năm trước đều phải đến lễ quốc khánh và mừng năm mới thì con mới đến, có phải là đã xảy ra chuyện gì rồi hay không?”

“Không có, thực không có chuyện gì cả mà.”

“Đúng rồi, độ mừng năm mới, khi đến đây con đã nói về người bạn trai kia, Triệu cái gì đó, hiện tại hai đứa như thế nào rồi?”

An Hồng gãi gãi đầu, nói: “Con đã chia tay với anh ta rồi ạ.”

“Tại sao vậy?”

“Thì cũng tại không thích hợp chứ sao ạ!.” An Hồng cười ha ha.

“Kỳ thực, có một việc. . . lúc trước dì sớm đã nghĩ muốn nói với con rồi, nhưng mà trong lòng lại không nỡ.”

“Chuyện gì vậy ạ?” Nhìn biểu tình của mẹ Hàn có chút rối rắm, An Hồng không rõ chân tướng.

“Đêm qua dì cũng đã nghĩ muốn nói cùng với con, nhưng vẫn không sao mở miệng được.”

“Dì, rốt cuộc là chuyện gì vậy ạ?” An Hồng tò mò rồi.

“Thực ra. . . Chính là. . . người bạn trai rất nhiều năm trước của con. . .”

Trong lòng An Hồng cả kinh, @MeBau*diendan@leequyddonn@ thiếu chút thì nói ra một cái tên, lại nghĩ đến mẹ Hàncăm thù đến tận xương tuỷ đối với anh, nên lại mạnh mẽ nuốt xuống.

Nhưng mà chính mẹ Hàn lại nói ra miệng: “Lộ Vân Phàm.””Anh ấy. . . Dì, ngài nói ra tên anh ấy làm gì chứ?”

“Hồng Hồng, ngày hôm qua dì đã suy nghĩ suốt một buổi tối, cuối cùng cảm thấy vẫn cần phải nói cho con biết. Kỳ thực mấy năm nay, Lộ Vân Phàm vẫn luôn luôn đến đây thăm chúng ta.”

Lần này An Hồng thật sự là kinh ngạc rồi. Cô há to miệng, nửa ngày không thể nói ra lời nào.

“Thời điểm Lộ Vân Phàm tới đây lần đầu tiên, chính là sau tết âm lịch năm 2009, sau khi con trở về không bao lâu.” Dieenndkdan/leeequhydonnn Mẹ Hàn gắt gao lôi kéo tay An Hồng, “ Lộ Vân Phàm muốn gặp chúng ta, nhưng lại bị chú của con lấy cái chổi đánh đuổi ra khỏi nhà.”

An Hồng tiếp tục ngu ngơ.

“Nhưng nó cũng không vẫn không chịu đi, liền đứng ở ngoài viện đủ các loại lý do..., chúng ta chính là không chịu gặp nó. Nó đã đứng đợi ở đó từ sớm cho đến tối muộnễ, chúng ta ra ra vào vào nhưng vẫn coi như không nhìn thấy nó. Sau đó trải qua ba ngày, nó mới đi.”

“Sau đó thì sao?” An Hồng vội vàng hỏi lại.

“Thời điểm Thanh Minh, Lộ Vân Phàm lại tới lần nữa, chúng ta vẫn là không chấp nhận gặp mặt nó. die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on Bất quá nó rất hư, không biết làm thế nào mà lại quen biết được với Quân Niệm. Quân Niệm khi đó mới 10 tuổi, không biết Lộ Vân Phàm đã dùng biện pháp gì, đã nhờ Quân Niệm mang đến cho chúng ta một phong thơ, còn có một khoản tiền.”

“. . .”

“Chúng ta đương nhiên không chịu thu nhận, đã bảo Quân Niệm đi trả tiền cho nó. Lần này, Lộ Vân Phàm cũng vẫn đợi ba ngày mới đi.”

“. . .” Miệng An Hồng vẫn luôn luôn mở thành hình chữ “O”, thật lâu sau cô cũng không thể phản ứng.

“Đến khi chúng ta đi tảo mộ cho Hiểu Quân, thì phát hiện. . . Lộ Vân Phàm đã tới rồi.” Mẹ Hàn khép hờ mắt, vẻ mặt cô đơn, một lát sau bà mới lại tiếp tục nói tiếp, “Rồi sau chính là thời điểm cuối năm, Lộ Vân Phàm đã tới lần thứ ba. Ngày đó vừa khéo trời đổ mưa. Lộ Vân Phàm liền gắng gượng đứng nhờ ở bên ngoài nhà. Chúng ta vẫn không đi để ý nó, kết quả khi Quân Niệm tan học, lúc trở lại nhà, nói cho chúng ta biết hình như Lộ Vân Phàm đã sinh bệnh rồi, đã không đứng được nữa. Dì sợ gặp chuyện không may, liền chạy ra khỏi nhà nhìn xem thế nào, phát hiện sắc mặt của Lộ Vân Phàm tái nhợt ngồi ở trên đất cửa nhà chúng ta, ôm lấy chân trái, người luôn luôn phát run lên. Cái ô cũng đã bị vứt ở một bên. Dì và lão Hàn đã dìu Lộ Vân Phàm đi vào phòng. Đến lúc này chúng ta mới biết được, đùi phải của cậu ta đã bị cắt bởi vì trận tai nạn xe đó.”

Nghe đến đó, sắc mặt của An Hồng bắt đầu trắng bệch, hai tay đã nắm chặt lại thành quyền.

“Ai. . . Một đứa trẻ tốt đẹp như thế, vẫn còn trẻ như vậy, mà đã bị tàn tật.” Mẹ Hàn quệt quệt ánh mắt, “Lúc đó bộ dáng của cậu ta, tựa như chân bị đau đến mức không thể nào đứng được nữa, lúc này bỗng chốc trong lòng dì cũng không biết là tư vị gì nữa. Cái gì mà oán hận, cái gì mà nguyền rủa, tất cả đều đã nhạt đi rồi. Dì rót cho cậu ta rót một chén nước ấm, cầm lấy chiếc khăn lông lau tóc cho cậu ta, bỗng chốc Lộ Vân Phàm liền khóc nấc lên. Lúc đó dì cũng khóc lên theo, rồi cả lão Hàn cũng khóc. Quân Niệm và Quân Ức đều sợ đến choáng váng. Mà năm đó, đứa trẻ này cũng mới có 25 tuổi, chính là bằng tuổi Hiểu Quân của chúng ta lúc ra đi. Nhìn thấy cậu ta khóc giống như một đứa trẻ như thế, cũng không biết vì sao, đột nhiên dì cảm thấy cũng không còn muốn trách cậu ta một chút nào nữa.”

An Hồng đã sớm lệ rơi đầy mặt. Bờ vai của cô run run đến không thể kiềm chế được, lại gắt gao cắn môi, không chịu lên tiếng.

Mẹ Hàn nói tiếp: “Tiểu Lộ hết lần này đến lần khác nói với chúng ta 'Thực xin lỗi', thỉnh cầu sự tha thứ của chúng ta. Cậu ta nói rằng đã biết mình sai lầm rồi, nếu chúng ta không chịu tha thứ cho cậu ta, thì cả đời này cậu ta đều sẽ không an tâm. Lúc đó dì nhìn sang lão Hàn, lão Hàn tựa như cũng đã mềm lòng, dì liền nói với Tiểu Lộ: Thôi được rồi được rồi, chuyện quá khứ liền cứ cho qua thôi, không cần nhắc lại nữa.' Lúc ấy Tiểu Lộ mới dần dần ngừng khóc. Ngày đó, dì để cho Tiểu Lộ ngủ ở trong nhà. Cái chân còn lại kia của Tiểu Lộ hình như thật không tốt. Bên ngoài trời mưa cả đêm, cậu ta liền bị đau cả đêm, ngày hôm sau, lúc chào mọi người đi, nhìn cũng rất không có tinh thần.”

Nói tới đây, Mẹ Hàn rút khăn giấy ở trên tủ đầu giường ra, đưa cho An Hồng, “Con nhỏ ngốc này, đừng khóc. Dì biết khi đó kỳ thực tình cảm giữa con và Tiểu Lộ tốt lắm. Nếu như không có trận tai nạn xe kia, nói không chừng hai đứa các con đã sớm kết hôn rồi. Cho nên dì luôn luôn cũng cảm thấy thực là tạo hóa thật trêu ngươi. Sau này, hàng năm Tiểu Lộ đều đến thăm chúng ta 3, 4 lần. Nó cũng sẽ ở trong nhà,ở trong chính căn phòng mà con đang ở đây. Mỗi lần tới, Tiểu Lộ đều sẽ cho chúng ta mang một đống lớn gì đó, mang tặng cho Quân Niệm và Quân Ức rất nhiều quà tặng. Hai tên tiểu quỷ này thì cũng chưa hiểu chuyện gì, đặc biệt thích Tiểu Lộ. Hàng năm đều ngóng trông Tiểu Lộ tới đây chơi đó.”

“Dì. . . Vì sao ngài. . . không còn sớm nói cho con biết chứ?” An Hồng thút tha thút thít lau nước mắt, khóc không thành tiếng, hỏi.

“Đây là tư tâm của dì.” Mẹ Hàn thở dài, “Dì biết Hiểu Quân thích con, dì sợ nếu dì nói cho con biết, con sẽ quay lại với Tiểu Lộ, như vậy, dì sợ Hiểu Quân sẽ tức giận, sẽ thương tâm. Hơn nữa, Tiểu Lộ cũng bảo chúng ta không cần phảinói cho con biết. Nó nói, chuyện của chúng ta và nó, cùng với chuyện giữa nó với con, là hai chuyện khác nhau. Dì đã từng hỏi Tiểu Lộ, có nghĩ tới đi tìm con hay không, Tiểu Lộ đã nói với dì rằng, nó không dám.”

An Hồng ngây ngẩn cả người.

“Sau này, dì liền nói với Tiểu Lộ, nếu như thật sự không thể từ bỏ tình cảm đối với con được, thì hãy nên tới tìm con. Là đàn ông thì lá gan phải lớn, nhất là trên phương diện theo đuổi con gái. Ngàn vạn lần không nên giống như Hiểu Quân của chúng ta, phải mãi cho đến khi chết mới biết lúc trước không chịu nắm chắc lấy tình cảm của con, là cỡ nào đáng tiếc. Nhưng mà Tiểu Lộ cũng vẫn không nguyện ý, dì thấy vậy cũng không khuyên nhủ gì với nó nữa. Nhưng mà năm nay khi đến mừng năm mới, con nói với dì con đã có bạn trai, sau này Tiểu Lộ đến thăm chúng ta, dì liền nói lại với nó chuyện ấy. Dì nói, nếu như nó còn không chịu tới tìm con, như vậy có lẽ con thật sự sẽ kết hôn với người khác.”

“. . .” An Hồng kinh ngạc mở to hai mắt.

“Tiểu Lộ. . . đã đii tìm con sao?” Mẹ Hàn hỏi.

An Hồng trầm mặc gật đầu.

“Vậy hai đứa thế nào?”

“Chúng con đã kết thúc rồi, dì à.” An Hồng nín khóc, mỉm cười, “Con và Lộ Vân Phàm, thật sự đã kết thúc rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.