Đến lúc sau anh lại phát hiện, phong cách trang hoàng cổ quái như vậy, tạm thời còn chưa tính là gì, trong phòng của An Hồng lại còn rất lộn xộn.
Phòng khách ở liền một chỗ cùng với nhà ăn. Anh nhìn thấy phải có đến hơn hai mươi cái mặt lớn nhỏ. Trên bàn phòng ăn chỉ bày biện vài chiếc hộp tiện lợi đựng đồ ăn mua ngoài, duy nhất có đôi đũa và chiếc thìa nằm tán loạn ở bên cạnh, còn có mấy cái tách cà phê Starbucks của đồ ăn mua ngoài, xếp hàng ở sát tường với nhau, giống như đang xếp hạng ở trên bàn ăn.
Trên chiếc ghế so pha màu cam ở phòng khách quăng đầy quần áo, gối ôm. Ở giữa có một chỗ trồng, vừa nhìn cũng biết đây là ngai vàng của An Hồng rồi.
Trên bàn trà trước ghế so pha có một chút đồ ăn vặt, còn có một khay đựng quả táo sắp thối rữa ra đến nơi, chỗ khác có một chiếc gạt tàn pha lê màu hồng, bên trong chất đầy đầu mẩu thuốc lá dài nhỏ màu trắng, bên cạnh còn có nửa bình rượu đỏ cùng một cái chén không vẫn còn chút rượu đỏ trong đó.
Lộ Vân Phàm cảm thấy đau đầu. Anh nhìn An Hồng đang ở đổi đôi dép lê, giống như người cảm thấy không có việc gì vậy, không nhịn được liền nói: “Em cứ sống một mình ở đây như vậy hay sao?”
An Hồng ngẩng đầu lên nhìn xung quanh phòng, gật đầu nói: “Đúng vậy đấy, như thế nào?”
“Trước kia chẳng phải em là một người chịu khó vào bậc nhất hay sao, hiện tại thế nào lại lười như vậy chứ?” Lộ Vân Phàm không hề đổi giày, anh trực tiếp đi vào trong nhà. Lúc đi ngang qua tủ lạnh, anh bị thứ gì đó ở trên cửa tủ lạnh hấp dẫn.
Trên cánh cửa tủ lạnh dán hai mươi mấy cái dán hình phim hoạt hình tủ lạnh. Phía dưới từng cái đều đè lên một tờ giấy dán tiện lợi. Ở trên những tờ giấy đó, An Hồng lung lung loạn xạ đủ thứghi nhớ, chữ viết chi chít líu ríu vào nhau, khiến cho người ta không thể thấy rõ được
Lộ Vân Phàm đi tới gần, dinendian.lơqid]on,vội vàng đảo qua mấy tấm sau, chú ý tới một tờ giấy tiện lợi dán thêm ở bên phải có viết: 11. 03. 14, Thứ hai, tập đoàn Vũ hoa lại có người đến khảo sát, phiền chán!
Mặt sau vẽ hình một cô gái trẻ mái tóc tết tóc đuôi ngựa với biểu cảm nổi giận đùng đùng.
Lộ Vân Phàm cảm thấy có một chút vạch đen. Anh lại nhìn đến mặt khác của một tờ giấy khác, trên đó viết: 11. 03. 25, Thứ sáu, phải cùng đầu đất đi xem Du Thái Hoa ! Buồn bực...
Mặt sau là hình vẽ một cô gái trẻ với khuôn mặt uể oải, than thở.
Khóe miệng Lộ Vân Phàm thoáng giật giật nhè nhẹ, lại nhìn đến một tờ giấy khác dường như là mới nhất: 11. 04. 22, Thứ sáu, buổi tối bay đến thành phố J, đi gặp anh.
Lúc này đây, hình vescg trẻ kia có đôi mắt cong cong, nở nụ cười đến thật đáng yêu, trên đầu còn bay ra một trái tim nho nhỏ.
Lộ Vân Phàm đột nhiên liền nở nụ cười, ngón tay sờ lên cái khuôn mặt đang cười tủm tỉm kia, trong lòng anh chợt thấy ấm áp mềm mại.
An Hồng đi đến bên cạnh tủ lạnh, hỏi: “Anh nhìn cái gì đấy?”
Lộ Vân Phàm quay đầu lại, chỉ vào những tờ giấy giấy nhắc việc dán trên cánh cửa tủ lạnh hỏi An Hồng: “Em nói anh là đầu đất?”
An Hồng đi tới gần vừa nhìn thấy, không khỏi bật cười một tiếng, nói: “Trí nhớ của em không tốt, nên có thói quen lưu lại giấy nhắc việc ở chỗ này một chút, bằng không cũng sẽ không còn người nào nhắc nhở cho em.”
“Vậy em nghĩ như thế nào mà lại bảo anh là đầu đất?” Lộ Vân Phàm nhất quyết không tha.
“Em...” An Hồng đưa tay kéo tờ giấy giấy nhắc việc tiện lợi kia xuống, nói, “Em ném nó đó còn không được sao?”
“Đừng ném đi!” Lộ Vân Phàm kéo cô lại, theo trong tay cô cầm lại mấy tấm trang giấy nhỏ màu vàng, vuốt thẳng lại, diễ↕nđ↕ànlêq↕uýđ↕ôn cất vào trong túi áo gió, nói, “Em không cần nữa thì cho anh là được.”
“...” An Hồng cúi đầu nhìn túi của anh, trong lòng đột nhiên liền thấy cảm động. Cô nâng tay lên ôm lấy eo của Lộ Vân Phàm, nghiêng mặt dán gò má vào trên ngực anh, gắt gao ôm lấy anh, nói, “Anh chính là một đầu đất, Lộ Vân Phàm, anh thật sự luôn luôn ở đây.”
“Đúng thế... Anh luôn luôn ở đây, chưa từng bao giờ rời đi.” Lộ Vân Phàm dùng cánh tay rắn chắc quấn chặt lấy An Hồng. Hai người cứ thế lặng lẽ ôm lẫn nhau. Phải thật lâu sau, Lộ Vân Phàm mới nới vòng tay ôm ấp ra, nói, “An An, ngươi muốn trước tắm rửa một cái hay không, chỉ một lát thôi, anh sẽ nấu chút cháo giúp em!”
An Hồng hút hút cái mũi, dieendaanleequuydonn, lau nước mắt nơi khóe mắt, đi đến bên cạnh bàn ăn. Cô lấy ở trên đó ra một chồng lớn những tờ thực đơn, nói: “Ở đây em có thật nhiều thực đơn của nhà hàng nhà bán đồ ăn đặt mua ngoài. Có rất nhiều loại cháo bán, anh không cần nấu nữa đâu. Anh bây giờ quan trọng nhất chính là nhanh chóng đi về ngủ một giấc, nghỉ ngơi và nghỉ ngơi cho thật tốt.”
Lộ Vân Phàm hết chỗ nói rồi, nhíu mày nói: “Cháo nấu ở trong khách sạn có thể ăn được hay sao? Không biết thêm chút này nọ gì đó. Em hãy mau chóng đi tắm rửa đi, anh vẫn còn có thể nấu nồi cháo được. Hơn nữa, anh còn không đến nỗi yếu ớt như vậy! Chỉ thức suốt đêm có một đêm mà thôi, không chết người được.”
An Hồng chỉ biết đành phải đồng ý. Những chuyện mà Lộ tổng đã nhận định rồi thì có đến tám con trâu cũng không thể kéo trở lại được.
Khi An Hồng đi vào trong phòng ngủ lấy quần áo để thay đổi thì cũng không chịu đóng cửa lại. Lộ Vân Phàm đi tới hỏi: @MeBau*diendan@leequyddonn@ “Em muốn ăn cháo nấu với trứng muối hay là cháo nấu với rau xanh vậy?”
Đang nói, anh liền kinh ngạc mở to hai mắt, nhìn thấy An Hồng trong phòng, trên mặt lộ ra biểu tình khó có thể tin được.
Lộ Vân Phàm nhìn An Hồng, giống như đang nhìn thấy người ngoai hành tinh vậy. Anh chỉ chỉ vào những đồ vật ở xung quanh, hỏi: “Em thích kiểu phong cách như vậy?”
An Hồng hờ hững quay đầu quét mắt nhìn gian phòng của mình vài lần, nói: “Đúng vậy đó, có vấn đề gì sao?”
Lộ Vân Phàm kinh hồn chưa trấn định nổi. Anh đánh giá lại một chút căn phòng này một lần nữa: Giấy dán tường màu phấn hồng hoa văn là những bông hoa nhỏ, chiếc rèm cửa sổ mỏng màu vàng nhạt in hình các nhân vật phim hoạt hình, đồ đạc trong phòng trắng phau mang phong cách Hàn quốc điền viên. Mỗi một thứ đều có khắc hoa kiểu dáng rắc rối: Chiếc giường lớn chiều rộng 1,50 mét có đầu giường rất cao, theo kiểu dáng cung đình. Phía sau đầu giường, ở trên tường treo một bức tranh sơn dầu theo phong cách quỷ dị Alice ở xứ sỏ thần tiên. Đồ dùng trên giường cũng là một theo một màu hồng, Nơi đầu giường còn bày biện một con Lợn con nhồi bông hồng nhạt cao cỡ nửa người. Cả căn phòng như mộng ảo làm người ta nhìn trân trối đến nghẹn họng. Thoạt nhìn thấy còn tưởng rằng đây là khuê phòng của một cô gái nhỏ chừng mười hai mười ba tuổi.
“Thế nào mà... cho tới bây giờ anh chưa từng nghe thất em nói, em thích loại phong cách kiểu Lolita gì đó vậy?” Lộ Vân Phàm nhìn vào chiếc thùng để đồ bỏ ở trong phòng, thậm chí trong đó toàn là các tạo hình con thỏ trong phim hoạt hình. Anh cả kinh đến tột đỉnh, từng đã cho là mình hoàn toàn hiểu biết An Hồng, hiện tại anh mới phát hiện ra, người phụ nữ ở trước mặt mình còn có rất nhiều bí mật mà anh không được biết.An Hồng ngồi ở trên mép giường, trong tay cầm bộ áo ngủ quần ngủ, cúi đầu nói: “Hồi nhỏ, phòng của Tiêu Lâm phòng chính là được trang hoàng như vậy, em vẫn mong muốn mình sẽ có được một phòng cái như vậy! Chỉ có như thế mà thôi.”
“Em không sợ nếu như người khác nhìn thấy thì sẽ giật mình hay sao?” Lộ Vân Phàm đi đến bên người cô, ngồi xuống kề bên cô, đưa tay ôm chầm lấy vai An Hồng.
An Hồng cười lắc đầu: “Sẽ không, đây là phòng ốc của riêng em. Em nghĩ muốn trang hoàng như thế nào thì sẽ trang hoàng như thế đó! Người khác quản được em sao? Phòng này mua tháng 12 năm 2006. Sau khi Tiêu Lâm trưởng thành đã mua căn phòng này, trên giấy tờ có viết là của cả hai chúng em. Vốn thầm nghĩ chỉ viết một mình tên của cô, thế nhưng mà lại không có biện pháp nào thế chấp phòng ở này để vay tiền. Phòng ở sau khi mua được trang hoàng xong xuôi, cũng chỉ có một người đã tới, chính là Trần Hàng. Kỳ thực phòng ở này cũng là do anh ấy đã tìm giúp cho em, anh chính là... người thứ hai.”
Lộ Vân Phàm sửng sốt, anh nhìn vào người phụ nữ có gương mặt yên tĩnh ở bên cạnh mình, trái tim của anh hơi hơi có chút phát trĩu xuống. Anh cười cười, nói: “Hóa ra anh còn là người có vinh hạnh cao nhất! Thôi được rồi, em chạy nhanh đi tắm rửa đi, anh đi nấu cháo đây. À, đúng rồi, em muốn ăn cháo nấu với trứng muối hay là cháo nấu với rau xanh vậy?”
“Cháo trắng là được rồi.” An Hồng đứng lên ngay bên cạnh anh, nói, “Anh nấu xong rồi thì nhanh chóng trở về đi, trở về hãy ngủ một giấc cho thật tốt.”
Lộ Vân Phàm đi ra ngoài bóng lưng cứng đờ, anh quay đầu nói: “Anh không thể ngủ ở chỗ này hay sao?”
An Hồng kinh ngạc nhìn lại anh, vẻ mặt của anh thật nghiêm túc, lông mày khóa chặt ở cùng nhau, vẻ mặt đầy mất hứng, An Hồng nở nụ cười, đi lên ôm lấy anh, nói: “Đương nhiên là có thể.”
Nghe được câu trả lời của cô, lúc này Lộ tổng mới cảm thấy vừa lòng, nở nụ cười đầy sự đắc ý.
An Hồng tắm rửa xong, Lộ Vân Phàm đã dùng nồi áp suất ninh ra được một nồi cháo trắng rồi. Anh và An Hồng ngồi đối diện với nhau cùng ăn cháo. Anh nhắc nhở cô chú ý cháo nóng. Lộ Vân Phàm nấu cháo nấu nhanh, vẫn còn chưa kịp ninh nhừ, ăn vào giống như là một chén nước cơm lưa thưa, thế nhưng mà An Hồng lại cảm thấy rất thơm ngon.
Cô ngẩng đầu lên nhìn anh. Lộ Vân Phàm đang cúi đầu ăn cháo, mái tóc đen của anh từ trên trán rũ xuống, An Hồng chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy gương mặt của anh. Bờ vai của anh rộng lớn, cánh tay rắn chắc. Ngón tay thon dài cầm cái thìa, khớp xương hơi nhô lên. Lộ Vân Phàm có một đôi tay nhìn rất đẹp mắt, đây là điều mà An Hồng trước kia đã phát hiện ra rất sớm. Hương cháo nhẹ nhàng vờn quanh ở bên người bọn họ, làn hơi nóng màu trắng từ trong chén uốn lượn dâng lên. An Hồng có một loại cảm giác hạnh phúc lan tràn ở đầu quả tim của mình. Cô cảm thấy hai người ở chung như vậy, làm gian phòng lạnh lùng này bỗng chốc liền sinh ra một sự ấm áp của gia đình.
Uống xong cháo, An Hồng nói Lộ Vân Phàm cầm chén bỏ vào trong bồn rửa là được. Cô thúc giục anh mệt mỏi rồi nên chạy nhanh tắm rửa một cái để còn đi ngủ.
Cô đã giúp anh chuẩn bị bàn chải đánh răng mới, chiếc khăn lông mới, rồi sau đó anh phủ lên đầu mình, xoa xoa thắt lưng đi về hướng phòng ngủ. Lộ Vân Phàm đi vào trong phòng vệ sinh tắm rửa.
An Hồng đang buồn ngủ nằm ở trên giường, đột nhiên nghe thấy tiếng của Lộ Vân Phàm ở bên ngoài gọi tên của cô.
Cô lập tức đứng lên đi đến phòng tắm. Cô phát hiện Lộ Vân Phàm chính là đã cởi bỏ áo gió, mặc áo sơmi cùng quần tây đứng ở bên cạnh chiếc chậu rửa mặt. Anh nhìn An Hồng, sắc mặt thật mất tự nhiên. An Hồng kỳ quái hỏi anh: “Có chuyện gì vậy?”
Lộ Vân Phàm mắt khép hờ, thấp giọng nói: “An An, anh không mang theo gậy chống, hơn nữa... phòng tắm của em anh rất khó tắm rửa. Em có chiếc ghế dựa bằng nhựa gì đó để ngồi tắm hay không, khi tắm để cho anh ngồi một chút?”
Trong lòng An Hồng liền nhảy dựng lên, nhìn quanh trong phòng tắm trụi lủi có tường gạch men sứ chật hẹp cùng với chiếc vòi sen hình quạt, nháy mắt liền hiểu ngay. Cô nói: “Ghế dựa nhựa, ở đây em thật sự là không có, nếu không... Nếu không anh trở về đi.”
Lộ Vân Phàm ngậm miệng giương mắt nhìn cô, cắn răng nói: “Em đang bị bệnh, anh không đi.”
“Vậy làm sao bây giờ?”
“Thôi, không có việc gì, anh đứng cũng có thể tắm rửa được.”
An Hồng nhìn biểu tình có chút khoa trương của Lộ Vân Phàm, nói: “Ước chừng cây gậy chống của anh cũng không mang đi đâu, anh đi đường nào vậy?”
“...”
“Lộ Vân Phàm, để em giúp anh tắm rửa nhé?”
“... Không cần.” Sắc mặt của anh trầm xuống.
An Hồng đi qua, quây chặt lấy hông của anh, cười nói: “Tại sao chứ? Anh vẫn còn có thể thẹn thùng nữa cơ đấy? Chẳng phải trước kia mình cũng đã từng tắm rửa cùng nhau đó sao.”
“...”
Người nào đó mặt đã thật sự đỏ rực.
Phòng tắm của nhà An Hồng vốn không phải là nhỏ, chỉ vì nó bị cô nhét vào trong đó một cái bồn tắm lớn, cho nên mới trở nên có chút chật chội, nếu lại đặt ở đó một cái ghế thì đến xoay người cũng khó khăn. Sau khi cởi áo ra, Lộ Vân Phàm rõ ràng an vị ở trên mép bồn tắm, chậm rãi cởi quần dài của mình ra. Theo ống quần bên trái, chân trái của anh từ bên trong lộ ra, đùi phải cũng là trực tiếp tuột ra theo chiếc chân giả, trên đoạn chân không được dài lắm vẫn còn đang mặc chiếc tất mang lực đàn hồi. An Hồng đứng ở một bên, nhìn thấy động tác của Lộ Vân Phàm, có chút phản ứng không kịp.
Đây là lần đầu tiên, anh cỡi quần khi đang ở trước mặt cô, trực tiếp bại lộ thân thể không trọn vẹn của bản thân. Lúc trước, khi An Hồng cùng anh chung sống hai ngày hai đêm, cũng đã từng thấy đùi của anh, thế nhưng cô cũng chưa có thể nhìn cho kỹ đã bị anh che đậy đi rồi. Lúc này đây, rốt cục cô đã thấy rõ. Trên bắp chân trái của Lộ Vân Phàm, dưới những sợi lông tượng trưng cho nam tính, có một chút những vết sẹo nhợt nhạt uốn lượn. Những thứ này đều là dấu vết do năm bị gãy xương cùng vết giải phẫu sau này lưu lại. Nhất là ở trên đầu gối, còn giữ lại rất rõ ràng dấu vết giải phẫu.
Lộ Vân Phàm luôn luôn cúi đầu, sau khi anh cởi chiếc tất có lực đàn hồi của đùi phải xong, phần chân bị cụt của anh liền hiện ra hoàn toàn ở trước mặt An Hồng. Trong lòng An Hồng nhanh chóng hít thở không thông. Cô thừa nhận, cô vẫn không có thói quen nhìn thấy thân thể của anh như vậy, không có thói quen nhìn thấy cái bộ dạng này của anh. Lộ Vân Phàm ở sâu thẳm trong ký ức thâm căn cố đế của cô chính với hình ảnh Lộ Vân Phàm bây giờ thật không thể nào liên hệ được với nhau.
Lộ Vân Phàm hợp quần dài với chân giả để qua một bên, hai tay chống bên bồn tắm, chân trái dùng sức liền đứng lên. Nhìn thấy chiếc vòi sen trong phòng ở xa vài bước, hai tay của anh chống đỡ sau đó dùng chân sau nhảy tới.
An Hồng liền phát hoảng, chạy nhanh tới đỡ lấy Lộ Vân Phàm, nói: “Anh làm cái gì thế!”
Lộ Vân Phàm quay đầu lại nhìn cô, nói: “An An, đây cũng là phương thức để anh di chuyển, anh cảm thấy, nên để cho em được biết.”