Thanh Xuân Của Em Đều Liên Quan Đến Anh

Chương 219: Chương 219: Áo Sơ Mi Hoa




Một chiếc xe hơi màu trắng dừng lại ở trước cửa chính của công ty Vũ Hoa. Từ trên xe ba người đàn ông đi xuống.

Bọn họ đi vào đại sảnh lầu một. Cầm đầu người đàn ông mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay in hoa to màu đỏ theo phong cách Hawai, bên dưới mặc quần dài màu trắng, đi đôi giày da màu trắng. Anh ta có thân hình cao lớn rắn rỏi, màu da khỏe mạnh, bước đi trên đường rất có kiểu dáng phong độ, rất có phong phạm của một người mẫu nam trên sân khấu chữ T.

Tóc của anh ta đen bóng, có bôi sáp chải tóc, kiểu tóc để tùy ý lại có phong cách riêng. @MeBau*diendan@leequyddonn@Trên mặt đeo một chiếc kính râm màu trà cực đại, mặc dù chặn ánh mắt, nhưng sống mũi thẳng thắn, đôi môi thật mỏng, cùng chiếc cằm hình dáng vuông vắn vẫn lộ ra rõ ràng trên khuôn mặt tuấn lãng, khí vũ hiên ngang.

Hai người đàn ông đi cùng ở sau lưng anh mặc áo sơmi màu đen, quần tây màu đen, mang đôi kính đen như mực. Ba người này không coi ai ra gì đi vào trong thang máy. Tiểu thư lễ tân nơi đại sảnh đã bị này mấy trường hợp này uy hiếp, thậm chí còn không dám đi gọi người đăng ký. Chỉ sau khi những người kia đi vào trong thang máy rồi, mới nhanh chóng gọi điện thoại lên trên lầu: “Trợ lý Cao, người mà tổng giám đốc chờ đợi giống như đã đến sớm trước thời gian rồi!”

Sau khi thang máy mở cửa ra, Áo Sơ Mi Hoa sắc mặt ác liệt, sải bước đi ra ngoài. Mọi người làm công đã đứng đón sẵn ở đại sảnh.di@en*dyan(lee^qu.donnn),Tiểu Cao tiến lên nghênh đón, còn chưa kịp nói lời chào hỏi, thì Áo Sơ Mi Hoa đã đã mở miệng: “Lộ Vân Phàm đâu?”

“Dạ! Tổng giám đốc Lộ đang ở trong văn phòng ạ.” Tiểu Cao tất cung tất kính trả lời.

“Vậy sao!”

Áo Sơ Mi Hoa không phản ứng đối với Tiểu Cao, chỉ nói với hai người phía sau: “Hai người ở bên ngoài chờ tôi.”

“Vâng ạ!” Hai người đàn ông gật đầu trả lời.

Áo Sơ Mi Hoa nghênh ngang đi vào văn phòng của Lộ Vân Phàm. Tiểu Cao định đi vào cùng, nhưng Áo Sơ Mi Hoa đã “rầm” một tiếng, đóng sập ngay cửa rồi.

Tiểu Cao không nói gì, đành phải quay đầu tiếp đón hai người hầu của Áo Sơ Mi Hoa: die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on “Hai vị, xin mời theo tôi đi đến phòng khách ngồi một lát để uống chén trà.”

Trong văn phòng, Lộ Vân Phàm ngẩng đầu lên nhìn Áo Sơ Mi Hoa, có chút kinh ngạc.

Anh nhăn mày lại: “Không phải nói buổi chiều mới đến sao?”

Áo Sơ Mi Hoa hoàn toàn không để ý đến anh, trái lại tự kéo chiếc ghế dựa ra liền ngồi đối diện đối với Lộ Vân Phàm. Anh ta ngồi bắt chéo chân nhìn người đàn ông trước mặt, hàng mày càng nhíu lại thật chặt, buồn buồn nói: “Vốn buổi sáng có hẹn với một cô bé, nhưng kết quả lại bị cô bé cho leo cây.”“. . .”

Áo Sơ Mi Hoa nhìn có chút buồn bực, Lộ Vân Phàm đứng lên, hỏi: “Uống gì? Cà phê có thể chứ?”

“Tối hôm qua đã uống vài chén, uống đến muốn ói ra.”

“Vậy trà xanh?”

“Không cần, tôi chán ghét cảm giác ăn lá trà vào trong miệng, quái dị chết đi được.”

“. . .”

“A, ở nơi này cậu có rượu không?”

Sắc mặt Lộ Vân Phàm hơi kém đi. Áo Sơ Mi Hoa nhún nhún vai, phảng phất như tự hỏi mình rồi tự đáp lại: “Thôi, sớm tinh mơ uống rượu cũng không thấy mùi vị gì.”

Lộ Vân Phàm gõ ngón tay lên cái bàn, khóe miệng mang ý cười hỏi, “Có muốn tôi kêu Tiểu Cao pha ly trà sữa cho anh hay không?”

Áo Sơ Mi Hoa ngẩng đầu lên nhìn anh. Hai người đàn ông một người đứng, một người ngồi, nhìn chằm chằm vào nhau nhìn hồi lâu, sau đó Áo Sơ Mi Hoa đột nhiên nở nụ cười. Anh tháo cặp kính mát xuống bỏ lên trên bàn, một đôi khóe mắt đào hoa hơi xếch đặc biệt sáng ngời: “Không cần, nước lạnh cũng được.”

Lộ Vân Phàm rót cho anh ta một chén nước lạnh. Áo Sơ Mi Hoa đã đứng lên, nhàn nhã đi lang thang ở trong phòng làm việc của Lộ Vân Phàm, đông nhìn tây sờ cuối cùng còn đứng ở trước cửa sổ sát đất để xem phong cảnh bên ngoài, Lộ Vân Phàm bình tĩnh nén giận, cũng không nói gì với anh ta. Anh ta lắc lư trong chốc lát rồi mới lại trở về chỗ ngồi xuống, lười biếng nói: “Xem ra cậu gần đây đã gặp phải phiền toái rất lớn, cho nên bây giờ cũng không phát giận nữa rồi.”

Lộ Vân Phàm cảm thấy đau đầu, xoa bóp mi tâm, mới chậm rãi mở miệng nói: “Thạch Nghị, tôi tìm anh, là có chính sự muốn bàn bạc với anh!.”

Thạch Nghị mở tay ra: “Cho nên tôi mới tới đây chứ! Tổng giám đốc Lộ điện thoại một cái, tôi tè ra quần liền lập tức đặt vé máy bay tới đây. Mấy mười mấy giờ ngồi máy bay đó, thật sự là tình trạng kiệt sức rồi!”

Khóe miệng Lộ Vân Phàm co giật: “Gần đây anh là đang nghiên cứu từ điển thành ngữ sao? Rốt cuộc anh có biết cái câu tè ra quần kia là có ý gì hay không?”

“Hả? Tôi đã dùng từ sai rồi sao?” Thạch Nghị cười ha ha, đôi con ngườichuyển động tròn một cái, đột nhiên hỏi, “Ai, đúng rồi, mấy tháng trước cùng ta cô gái đẹp khiêu vũ cùng tôi ấy, cậu có cua tới tay không?”

“Làm gì?” Lộ Vân Phàm liếc mắt nhìn anh ta.

“Tôi vẫn nhớ thương đối với cô ấy, trong lòng luôn tưởng nhớ tới cô ấy, rất muốn lại được âu yếm cô ấy một chút!”

“. . .” Lộ Vân Phàm cảm thấy nếu còn tiếp tục nói chuyện kiểu thế này với anh ta nữa, thì bản thân liền muốn phát điên lên rồi. Anh dứt khoát trực tiếp cầm lấy một cặp hồ sơ ở trên bàn công tác ném đến trước mặt Thạch Nghị, “Đừng tán dóc nữa, anh xem trước cái này một chút đi.”

Thạch Nghị bĩu môi, mở cặp hồ sơ ra nhìn mấy lần, bỗng chốc liền khép lại, lại ném lại trước mặt Lộ Vân Phàm: “Đều là bản tiếng Trung, nhìn mà đau đầu, cậu tìm người phiên dịch cho tôi xem đi.”

Lộ Vân Phàm theo dõi anh ta, nói gằn từng chữ: “Anh, nhìn cũng biết, là đọc được tiếng Trung!”

“Ai dà.” Thạch Nghị xoa thái dương, “Sor­ry, thời gian qua lâu lắm rồi tôi không luyện tiếng Trung, vẫn còn có chút chưa hiểu rõ hết. Cậu hiểu được, đây là hạng mục thật lớn thật lớn, tôi cần nhìn thấu triệt một chút, cậu tìm người phiên dịch cho tôi xem thêm đi.”

Anh ta châm lên một điếu thuốc, thoải mái nhàn phả khói ra, còn lại một điếu thuốc liền đưa cho Lộ Vân Phàm. Lộ Vân Phàm cầm lấy, châm lửa.

Anh gật gật đầu: “Được rồi, vậy thì phải phiền toái anh ngày mai lại đến một chuyến nữa, Tôi sẽ gọi người suốt đêm đêm nay phiên dịch ra. Hiện tại có thể nói, tôi có thể nói qua về hạng mục này trước cho anh biết một chút!”

“Không cần phải gấp như vậy đâu. Hiện tại tôi còn đang bị chênh lệch múi giờ, vẫn còn chưa ổn định lại được đâu. Bây giờđã hơn 10 giờ rồi, tôi cảm thấycó chút mệt nhọc, muốn đi ngủ một chút.”

Lộ Vân Phàm nhìn vẻ mặt cười hì hì kia của Thạch Nghị, biết là mình đang cầu người, đành chỉ có thể nhẫn nhịn, cố dằn lòng lại một chút nữa.

“Ăn cơm chưa? Chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm đi, rồi sau đó tôi đưa anh đến khách sạn để nghỉ ngơi.”

“Bữa sáng vừa mới ăn không bao lâu, vẫn chưa đói bụng.” Thạch Nghị sắc mặt thoải mái, lại nói đến đề tài trọng tâm lúc trước, “Cậu vẫn chưa trả lời vấn đề của tôi, cô gái đẹp kia tên gọi là gì ấy nhỉ, hình như là. . . Ann, bây giờ cậu và cô như thế nào rồi?”

Lộ Vân Phàm trừng mắt nhìn anh ta trong chốc lát, đột nhiên cầm lên một cái khung hình để trên bàn làm việc, xoay lại một cái, để đối diện ở trước mặt Thạch Nghị.

Ở trong khung ảnh là tấm ảnh chụp chung giữa anh và An Hồng và ngày mồng một tháng năm khi đi du ngoạn ở công viên thành phố T, hai người chụm đầu vào nhau, cười đến phá lệ xán lạn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.