Thanh Xuân Của Em Đều Liên Quan Đến Anh

Chương 207: Chương 207: Cậu bị cô ta lừa rồi 2




Giang Bội ngồi vào bên người anh. Lộ Vân Phàm hoàn toàn không thèm nhìn đến cô, ánh mắt của anh nhìn lom lom, không biết tiêu cự đang nhìn đến nơi nào.

Giang Bội gọi anh: “Tiểu Phàm.”

Anh không chút phản ứng.

Giang Bội chậm rãi nói: “Tiểu Phàm, cô cam đoan với cháu, An Hồng vẫn còn sống.”

Nghe thấy một câu như thế, Lộ Vân Phàm mới có chút động tĩnh. Anh nghiêng đầu lại nhìn Giang Bội, ánh mắt tựa hồ cũng sáng lên một ít.

“Thật sự?”

Trong giọng điệu của anh mang theo vẻ hoài nghi nồng đậm. Giang Bội gật đầu khẳng định: @MeBau*diendan@leequyddonn@ “Thật sự, cô bé còn sống, không hề bị thương.”

“Nhưng mà. . . Vì sao cô ấy không đến thăm cháu?” Lộ Vân Phàm hỏi vẻ rất khó hiểu.

Giang Bội hít sâu một hơi, nói: “Cô muốn nói với cháu một chuyện này, bất quá cháu phải đồng ý với cô, không được phép kích động.”

“. . .”

Sắc mặt của Giang Bội thật nghiêm túc. Trong lòng Lộ Vân Phàm đột nhiên bắt đầu cảm thấy bất an, anh mấp máy môi hỏi: “Chuyện gì vậy ạ…?”

“Cháu đáp ứng với cô trước đã, phải bình tĩnh.”

“. . .” Anh rốt cục gật gật đầu, “Được!”

Giang Bội nắm giữ tay của Lộ Vân Phàm, ánh mắt bình tĩnh nhìn chăm chú vào anh, nhẹ nhàng nói: die,n;da.nlze.qu;ydo/nn “Hàn Hiểu Quân đã chết rồi.”

Chỉ một câu nói, chàng trai trẻ đang nằm trên giường bệnh liền ngây ngẩn cả người.

Sắc mặt lúc trước vốn dĩ đã tái nhợt, lúc này càng trở nên xám xịt giống như tro tàn vậy. Anh kinh hãi trợn tròn mắt, miệng mở rộng, toàn bộ cơ bắp cả người căng thẳng. Giang Bội chỉ cảm thấy bàn tay mà cô đang nắm ở trong tay mình kia phảng phất giống như bị điện giật vậy, run rẩy lên. Càng ngày càng run lên không ngừng, càng ngày càng run đến lợi hại. Mãi đến lúc toàn thân anh run bắn lên giống như chiếc lá mỏng manh run lên trong gió mỏng vậy.

Lộ Vân Phàm căn bản không sao lặp lại được câu nói kia, không dám xác định lại một lần nữa.

Nhưng mà ánh mắt của Giang Bội rất yên tĩnh, thật kiên định. Không biết qua bao lâu, anh rốt cuộc đã hiểu ra, đây là sự thật.

Hàn Hiểu Quân. . . Đã chết!

Bởi vì trận tai nạn xe này?

Bởi vì anh?

Như vậy, An Hồng đâu?

Trong khoảng thời gian này, cô đã sống như thế nào?

Lộ Vân Phàm tránh khỏi bàn tay của Giang Bội. die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on Hai bàn tay anh che lên ánh mắt. Anh vô lực nằm ở trên giường, thật lâu về sau, trong phòng bệnh truyền ra một tiếng kêu nghe cực kỳ thê lương: “A……………”

Chàng trai trẻ tuổi cong thân mình lại ở trên giường nỉ non, bả vai run rẩy kịch liệt, nước mắt nước mũi trào ra mãnh liệt. Anh đâsm thùm thụp vào đầu óc của mình, khóc đến cuồng loạn, khóc không thành tiếng.

Tay trái của anh luôn luôn gắt gao che ánh mắt. Giang Bội cũng chảy nước mắt, cô vỗ vỗ lên vai anh, cũng không thể nói nên lời.

Không ai có thể hiểu được tâm tình của Lộ Vân Phàm.

Anh đã giết người.

Anh đã giết Hàn Hiểu Quân.

Anh đã giết An Hồng, Hàn Hiểu Quân.

Hàn Hiểu Quân, đã chết. . .

Chỉ vì sự xúc động lẫn sự ngu xuẩn của anh!

Anh làm sao có thể ngu xuẩn như vậy chứ! diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Sao anh lại ngu xuẩn như vậy! Sao anh lại ngu xuẩn như vậy!

Nếu như có thể dùng mạng của mình để đổi, anh nguyện ý.

Nhưng mà, hết thảy cũng không kịp nữa rồi.

Mà ngày này, là ngày 27tháng 6 năm 2005.

Tất cả mọi người trong tình trạng kiệt sức, tất cả mọi người đều đã quên, hôm nay là sinh nhật Lộ Vân Phàm tròn 20 tuổi.

Trong ngày này, anh đã được biết một cái tin tức thảm thiết nhất, đã trải qua một ngày hắc ám nhất trong đời.

Thời điểm Hứa Lạc Phong và Trình Húc đến thăm Lộ Vân Phàm, thì đã là vài ngày sau.

Lúc trước, Giang Bội từ chối bạn học, bạn tốt và giáo viên của Lộ Vân Phàm đến thăm hỏi. Mãi cho đến khi tình hình của anh đã ổn định lại được một ít, hơn nữa anh cũng đã bắt đầu phối hợp trị liệu, cô mới cho phép Hứa Lạc Phong và Trình Húc đến thăm anh.

“Cậu như thế nào rồi?” Hứa Lạc Phong nhìn hai chân Lộ Vân Phàm bị bọc một lớp thạch cao thật dày, hỏi: “Chân thế này thì đến bao giờ mới có thể đi lại được bình thường?”

“Không biết, bị gãy xương, đại khái cũng phải mất mấy tháng trời.” Lộ Vân Phàm quay đầu lại nhìn Hứa Lạc Phong, hốc mắt bỗng chốc liền đỏ ửng lên, “Lạc Phong, Hàn Hiểu Quân đã chết.”

Hứa Lạc Phong và Trình Húc liếc nhìn nhau. Trình Húc vỗ vỗ lên cánh tay Lộ Vân Phàm: “Cậu trước cứ an tâm dưỡng thương đi đã. Việc này chú Lộ sẽ xử lý. Cậu không cần phải quá tự trách mình như vậy! Cũng không phải là cậu cố ý.”

“Tớ đã giết người.” Lộ Vân Phàm không nhịn được lại khóc lên: “Nếu không phải do tớ, anh ấy sẽ không chết. An An nhất định hận chết tớ, tớ. . .”

“A Lộ.” Hứa Lạc Phong cắt ngang lời nói của anh, “Cậu bây giờ quan trọng trước nhất chính là phải trở lại khỏe mạnh hơn, hết thảy mọi chuyện hãy để đến khi thân thể của cậu khỏe mạnh tốt đẹp đã rồi hãy nói. Còn có, không nên nghĩ ngợi gì đến An Hồng nữa.”

“Vì sao?” Lộ Vân Phàm không rõ.

Hứa Lạc Phong lại nhìn nhìn Trình Húc, hai chàng trai trẻ đều không biết nên mở miệng như thế nào.

“Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Lộ Vân Phàm hỏi vẻ không hiểu.

Trình Húc dứt khoát đứng lên: “Tớ đi toilet.”

Hứa Lạc Phong hiểu rõ ý tứ của bạn mình. Chờ cho Trình Húc rời đi, trong phòng bệnh chỉ còn lại có anh và Lộ Vân Phàm, anh mới nhẹ nhàng mở miệng nói: “Không cần phải nghĩ đến An Hồng nữa đâu, trong lòng cô ấy căn bản cũng không hề có cậu.”

“Cậu nói gạt người!” Lộ Vân Phàm nóng nảy, “Cậu nói bậy!”

“Thật sự.”

Rồi sau đó, Hứa Lạc Phong kể lại cho Lộ Vân Phàm nghe toàn bộ chuyện xảy ra vào ngày nào đó, khi Hàn Hiểu Quân đang hấp hối.

timviec taitro

Lúc rời đi, anh nói với người đang nằm ở trên giường bệnh, lúc này đã lâm vào tình trạng yên ắng, nói: “Cậu đã bị cô ta lừa rồi, Lộ Vân Phàm! Từ đầu tới đuôi, cô ấy cũng không hề để cậu ở trong lòng. Ngày đó những lời mà cô ấy đã nói, ba cậu, dì Bội, Trình Húc và tớ cũng nghe được hết rồi. Tất cả mọi người đều nghe được! Hàn Hiểu Quân sắp chết, tớ tin tưởng những lời cô ấy nói đều là… lời thật lòng.”

Lộ Vân Phàm hoàn toàn không có phản ứng, anh thật sự mệt mỏi.

Hận sao bản thân anh không thể vĩnh viễn không tỉnh lại.

Chú của Lộ Vân Phàm mời một vị bác sĩ từ nước Mỹ đến thành phố J giúp hội chẩn cho Lộ Vân Phàm.

Bác sĩ làm kiểm tra cho Lộ Vân Phàm, đề nghị với Lộ Kiến Vũ đưa Lộ Vân Phàm đến nước Mĩ để trị liệu. “Còn có cơ hội để có thể giữ lại được cái chân, không thể kéo dài thêm được nữa.”

Lộ Kiến Vũ lập tức liền đáp ứng, bắt đầu đi lo liệu để Lộ Vân Phàm đi Mỹ.

Lộ Vân Phàm hoàn toàn không hề biết mình kết quả bệnh tình của mình như thế nào, anh cũng không cần thiết muốn biết nữa. Trong đầu anh giờ đây chỉ còn lăn qua lộn lại chuyện mà Hứa Lạc Phong đã nói cho anh biết.

Anh hỏi Giang Bội, có phải thật vậy hay không, Giang Bội vuốt ve mái tóc mỏng manh mới mọc dài ra của anh, gật đầu: “Thật sự. Cho nên, Tiểu Phàm, cháu hãy quên cô ấy đi.”

Trong lòng Giang Bội nhớ kỹ những lời mà Lộ Kiến Vũ đã nói, nhất định phải chặt đứt sự nhớ nhung của Lộ Vân Phàm đối với An Hồng. Vì thế cô liền che giấu chuyện An Hồng từng đã đến thăm Lộ Vân Phàm. Chuyện này, Giang Bội cũng là tự mình chủ trương, nên cũng không dám đẻ cho Lộ Kiến Vũ biết.

Cuối cùng, Giang Bội suy xét hồi lâu, đưa cho Lộ Vân Phàm một phong thơ: “An Hồng đã đi làm việc ở nơi khác rồi. Đây là lá thư trước khi cô bé đã đưa cho cô, nói chờ sau khi cháu tỉnh lại thì sẽ giao lại cho cháu.”

Xem qua lá thư, Lộ Vân Phàm rốt cục đã tuyệt vọng.

Hơn một tuần lễ sau, anh nằm ở trên cáng, lên máy bay, bay chuyến bay đi Los Angeles.

Rất nhanh An Hồng đã biết được tin tức này từ nơi Trần Hàng.

Cô nắm chặt lấy điện thoại di động, gật đầu nói: “Vâng, đi nước Mĩ để chữa bệnh, điều kiện khẳng định là sẽ tốt hơn so thành phố J rồi.”

Rồi sau đó, Trần Hàng lại nói với cô một chuyện khác: “Đúng rồi, có chuyện này anh muốn thương lượng với em một chút.”

“Anh nói đi.”

“Tần Nguyệt, muốn gặp em.”

“. . .”

“Cô thật thành tâm, muốn gặp mặt với em để nói chuyện. Đã cầu xin anh chuyển lời cho em.”

“Trần Hàng, em thật sự. . . Em . . Em không dám gặp cô ấy.”

“Hiện tại cô ấy không có việc gì, ít nhất là anh cảm thấy như vậy. Phí phẫu thuật của cô ấy đều là do em cấp cho. Anh cảm thấy, là cô ấy nghĩ muốn cám ơn em thôi. Nếu như em nguyện ý, thì hãy trở lại một chuyến, gặp mặt với cô ấy.”

“Em. . .”

“Anh không miễn cưỡng em. Nhưng mà, anh cảm thấy là hai người bọn em gặp nhau một chút cũng tốt. Bằng không Tần Nguyệt luôn nhớ thương đến chuyện này. Anh hy vọng là em có thể nói chuyện rõ ràng với cô ấy. Cô ấy cũng có thể bắt đầu sống một cuộc sống mới.”

“Trần Hàng, anh thật sự cảm thấy em nên đi gặp với Tần Nguyệt sao?”

“Chính tự em quyết định đi, anh thật sự không miễn cưỡngem. Tần Nguyệt cũng sắp phải xuất viện rồi! Anh cũng chỉ là giúp cô ấy chuyển lời mà thôi.”

“Để em suy nghĩ cân nhắc một chút!”

Sau khi cẩn thận tự hỏi bản thân, vào một ngày trung tuần tháng bảy, An Hồng mua vé xe lửa trở về thành phố J.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.