Thanh Xuân Của Em Đều Liên Quan Đến Anh

Chương 126: Chương 126: Chương 88-3: An An, chân anh đau lắm! 3




An Hồng bĩu môi, biết tối hôm nay hai người đã không thể dễ dàng nói chuyện với nhau được rồi, liền đứng dậy liền đi đến hướng phòng ngủ.

Cô nhìn bản thân ở trong gương, trông thấy mình tựa như một con khỉ vừa mới lăn qua ở trong bùn vậy. Trên mặt cô, lớp trang điểm đã bị mưa dội vào đến mức không thể nhìn ra nữa rồi. Chỉ còn sót lại chung quanh ánh mắt cô là một vòng đen bao quanh. An Hồng nghĩ rằng, quả thực phấn mắt cùng mascara loại không thấm nước này thật sự là không tệ. Bị mưa xối vào lâu như vậy mà cũng vẫn không bị rửa trôi đi.

Cô cởi khuyên tai, lắc tay ra, cẩn thận tắm rửa gội đầu, khoác lên trên người chiếc áo tắm đi đến phòng khách, phát hiện Lộ Vân Phàm đã ngủ thiếp đi ở trên ghế sa lon rồi.

Chân trái của anh đặt ở trên ghế sofa, đùi phải và chiếc chân giả vẫn còn đang dẫm trên đất, di@en*dyan(lee^qu.donnn) đầu gối lên trên tay vịn của ghế sofa, ngủ giấc ngủ rất sâu.

Vóc người của anh cao, ghế sofa không đủ dài, chân trái của anh bị thò ra bê ngoài đệm sofa. Cả người cực kỳ bẩn thỉu dơ dáy, làm bẩn hết lớp đệm ghế sô pha màu trắng bằng da thật.

An Hồng đứng ở bên cạnh anh, nhìn gương mặt của anh đang ngủ.

Anh thật sự bị đau đến hỏng rồi. Trong lúc ngủ mơ vẫn luôn nhíu mày, môi mím lại thật chặt, gương mặt trắng bệch như tờ giấy.

An Hồng vỗ vỗ vào cánh tay anh: “Tỉnh dậy, Lộ Vân Phàm, đi tắm rửa đã sau đó ngủ tiếp.”

“Ái... đau.” Lộ Vân Phàm giống như bắt được cánh tay của An, mơ mơ màng màng nói, “An An... Chân anh rất đau.”

“Vậy thì đi đến bệnh viện!” An Hồng ngồi xuống ở bên cạnh anh, nhẹ nhàng nắm vào chân trái của anh.

“A…” Lộ Vân Phàm bỗng chốc liền tỉnh táo lại, “Đừng cầm! Rất đau!”

An Hồng lập tức thu tay lại, diễ↕nđ↕ànlêq↕uýđ↕ôn Lộ Vân Phàm chậm rãi ngồi dậy, lắc lắc cái đầu của mình, nhìn thấy An Hồng đã mặc áo tắm, cười cười, nói: “Em tắm rửa xong rồi sao?”

“Ừ, anh mau chóng cũng đi tắm rửa đi.”

Lộ Vân Phàm nghĩ nghĩ, nói: “Anh đi đến toilet rồi sẽ tháo chân giả sau, nếu tháo ra ở nơi này sợ sẽ không thể bước đi nổi.”

“Tôi đỡ anh nhé?”

“Ừ!”

Toilet rất lớn, An Hồng mang theo một cái ghế vào trong toilet. Lộ Vân Phàm ngồi xuống cởi chiếc áo sơmi bẩn thỉu ẩm ướt ra, rút chân trái ra khỏi ống quần, sau đó tháo chiếc hân giả ra khỏi phần còn lại của đùi phải đã bị cụt ra.

Hết thảy đều tệ hết sức rồi! Phần còn lại của đùi phải đã bị cụt đều bị cọ sát đến có chút sưng đỏ, mắt cá chân trái lại càng sưng đến gay gắt.

An Hồng lặng người nhìn lớp băng gạc trên mắt cá châ trái của anh, hỏi: “Chân trái của anh bị làm sao vậy?”

“Không có việc gì, ban ngày hơi bị trật khớp một chút.” Anh buồn bã trả lời.

Nghĩ vừa rồi bản thân mình lại còn hung hăng đạp xuống chân trái của anh đi một cước kia, trái tim của An Hồng chợt co rút lại thoáng đau đớn một chút.

“Thực xin lỗi.”

“Không có việc gì.” die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on Lộ Vân Phàm ngẩng đầu lên, “Em cứ đi ra ngoài đi, anh có thể tự mình làm tốt được.”

“Có cần tôi hỗ trợ hay không?”

“Không cần đâu. Đã có cậy nạng đây rồi, chỉ cần một mình anh cũng có thể.” Lộ Vân Phàm chống tay vào cái nạng đứng lên.

Trong lòng An Hồng thật lo lắng, chẳng biết tại sao cô lại không muốn kiên trì nữa, chỉ nói một tiếng “Được rồi, chính anh phải cẩn thận một chút”, sau đó thì cô đi ra khỏi toilet.

An Hồng đứng phát ngốc ra ở trước giường trong phòng ngủ. Cô đi đến tủ quần áo bên cạnh ôm đống chăn gối đầu dự phòng ra, sau đó liền đi đến bên ghế so pha phòng khách, ném mình lên trên ghế sofa.

Rượu, mưa to, đánh lộn lẫn nhau, la hét chói tai... đã sớm khiến cho cô lâm vào tình trạng kiệt sức, @MeBau*diendan@leequyddonn@ An Hồng nằm ở trên ghế sofa, không đến bao lâu cô liền ngủ thiếp đi.

Một đêm không chút mộng mị.

Lúc tỉnh lại, xung quanh cô là một mảnh tối đen.

Hiệu quả che sáng của chiếc rèm cửa sổ của khách sạn thật là tốt. Cũng không biết hiện tại đã mấy giờ rồi. An Hồng giật giật thân mình, đột nhiên phát hiện, cô thế nhưng lại đang ngủ ở trên giường!

An Hồng mở đèn đầu giường, cô nhìn sang bên cạnh người mình, thấy cả trên chiếc giường rộng rãi chỉ có một mình cô. Trên thân thể cô vẫn mặc áo ngủ như trước, còn được đắp một chiếc chăn mềm mại màu trắng. Trong lòng cô cả kinh, lập tức xuống giường chạy đi về hướng phòng khách.

Trong phòng khách đen nhánh một mảnh.

An Hồng đi đến bên cửa sổ, nhẹ nhàng mà giật rèm cửa sổ ra, phát hiện sắc trời đã sáng trưng, mưa cũng ngừng lại.

An Hồng quay đầu lại, liền nhìn thấy thân thể của cao lớn của người đàn ông đang cuộn tròn mình lại làm tổ ở trên ghế sofa. Hệ thống điều hòa trung tâm ở trong phòng đã được mở rất đầy đủ. Bên ngoài phòng ánh mặt trời xinh đẹp đã lên cao, nhưng trong phòng lại có chút hơi lạnh. Lộ Vân Phàm bọc chăn gắt gao quanh mình, chỉ để lộ ra một cái đầu, một đầu khác chăn khác, bên dưới thò ra một cái chân trái.

Trên mắt cá chân chân trái của anh, một lần nữa lại được bao quấn lên một lớp băng gạc sạch sẽ. Trên bàn trà trước ghế sofa còn bày biện một chiếc bình xịt thuốc, một cuộn băng gạc, một hộp thuốc cùng một chén nước. Mấy thứ này đoán chừng là sau khi cô đã ngủ rồi, Lộ Vân Phàm đã gọi điện đến lễ tân khách sạn yêu cầu họ đi mua.

An Hồng đi qua cầm lấy hộp thuốc lên xem. “Toàn bộ” trong lòng liền nhảy dựng lên, trên tay cô rõ ràng là một hộp thuốc giảm đau.

Nhìn trên lọ thuốc, Lộ Vân Phàm vậy mà một lúc đã uống liền bốn viên.

Hiển nhiên là anh ngủ được không thoải mái, hô hấp có chút ồ ồ, miệng hơi hơi vểnh lên, giữa lông mày chíu chặt lại thành một chữ “Xuyên” (川) nhợt nhạt. Mái tóc ngang trán màu đen lòa xòa phủ trên cái trán. Nhìn anh lúc này có cảm giác, lại vẫn hiện ra tính trẻ con vài phần.

An Hồng cảm giác mình thật đau lòng. Cô cúi người, bàn tay phủ lên gò má của Lộ Vân Phàm, lòng bàn tay cô chính là nóng bỏng.

Cô lắp bắp kinh hãi, vội vàng kêu lên: “Lộ Vân Phàm, Lộ Vân Phàm, tỉnh lại! Anh đã phát sốt rồi !”

“Ưm...” Lộ Vân Phàm thật vất vả mới mở to mắt, nhìn thấy mặt của An Hồng trước mặt mình, anh một phen liền giữ lấy cổ tay tay trái của cô.

An Hồng lập tức muốn rút tay lại, nhưng cô giãy giụa thế nào cũng không thoát ra được.

Ánh mắt của Lộ Vân Phàm nặng nề nhìn sang An Hồng, anh chậm rì rì nói: “Không làm loạn nữa chứ?”

“...”

“Có thể nói chuyện thật thoải mái được không ?”

“...” An Hồng dứt khoát áp thân thể anh ngồi xuống, lạnh lùng hỏi, “Anh muốn nói gì?”

“Nói về những chuyện mà em đã từng làm ấy.” Lộ Vân Phàm chậm rãi ngồi dậy, tay phải vẫn giữ chặt lấy cổ tay tay trái của cô như cũ.

“...” An Hồng xoay đầu đi, không nhìn anh.

“Trần Hàng đã nói cho anh biết tất cả rồi.”

“...”

“An An, hãy nhìn anh đây!” Anh vươn tay trái ra, giữ lấy người của cô bắt buộc cô phải quay mặt lại.

“Ừ, anh đã biết.” An Hồng nhún vai, “Không, có vẫn đề gì, tất cả chẳng qua đều là chuyện đã qua rồi.”

“Vậy sao? !” Trong ánh mắt anh tràn ngập sự thống khổ. Anh một phen kéo cổ tay tay trái của An Hồng qua, để cho nó xuất hiện trước mặt mình, “Đều qua thật rồi sao? An An! Em đã từng làm cái gì vậy? Em có biết em đã từng làm chuyện gì hay không?”

“Tôi biết!” An Hồng rốt cục bỏ tay anh ra, tay phải xoa xoa nơi cổ tay tay trái của mình.

“Em thế nhưng lại tự sát? An An! Em thế nhưng lại tự sát?” Lộ Vân Phàm lại một lần nữa kéo cổ tay tay trái của cô cổ tay qua, ngón tay anh run rẩy mơn trớn hai vết sẹo nhợt nhạt trên cổ tay trái của An Hồng. Anh không thể tin, lắc đầu lia lịa, “Anh cũng chưa từng bao giờ nghĩ tới tự sát, vậy mà em lại có thể tự sát! Mạng của em là do anh mang đến cho em mà! Làm sao em có thể tự sát được chứ? Em đã phát điên rồi hay sao? Vậy là, đối với em mà nói, anh thật sự có vị trí quan trọng như vậy sao? Quan trọng đến mức em nguyện ý chết đi vì anh?”

Trong lòng là anh một mảnh tuyệt vọng, hốc mắt đều đỏ lên. An Hồng cũng là bình tĩnh nhìn lại anh. Cô lại một lần nữa rút tay của chính mình về, cúi đầu nhẹ nhàng nói: “Đây thật sự là chuyện của nhiều năm trước đây rồi! Lộ Vân Phàm, thật sự, hết thảy đều đã qua rồi!”Chương 88-3: An An, chân anh đau lắm! 3

Editor: Mẹ Bầu

An Hồng bĩu môi, biết tối hôm nay hai người đã không thể dễ dàng nói chuyện với nhau được rồi, liền đứng dậy liền đi đến hướng phòng ngủ.

Cô nhìn bản thân ở trong gương, trông thấy mình tựa như một con khỉ vừa mới lăn qua ở trong bùn vậy. Trên mặt cô, lớp trang điểm đã bị mưa dội vào đến mức không thể nhìn ra nữa rồi. Chỉ còn sót lại chung quanh ánh mắt cô là một vòng đen bao quanh. An Hồng nghĩ rằng, quả thực phấn mắt cùng mascara loại không thấm nước này thật sự là không tệ. Bị mưa xối vào lâu như vậy mà cũng vẫn không bị rửa trôi đi.

Cô cởi khuyên tai, lắc tay ra, cẩn thận tắm rửa gội đầu, khoác lên trên người chiếc áo tắm đi đến phòng khách, phát hiện Lộ Vân Phàm đã ngủ thiếp đi ở trên ghế sa lon rồi.

Chân trái của anh đặt ở trên ghế sofa, đùi phải và chiếc chân giả vẫn còn đang dẫm trên đất, di@en*dyan(lee^qu.donnn) đầu gối lên trên tay vịn của ghế sofa, ngủ giấc ngủ rất sâu.

Vóc người của anh cao, ghế sofa không đủ dài, chân trái của anh bị thò ra bê ngoài đệm sofa. Cả người cực kỳ bẩn thỉu dơ dáy, làm bẩn hết lớp đệm ghế sô pha màu trắng bằng da thật.

An Hồng đứng ở bên cạnh anh, nhìn gương mặt của anh đang ngủ.

Anh thật sự bị đau đến hỏng rồi. Trong lúc ngủ mơ vẫn luôn nhíu mày, môi mím lại thật chặt, gương mặt trắng bệch như tờ giấy.

An Hồng vỗ vỗ vào cánh tay anh: “Tỉnh dậy, Lộ Vân Phàm, đi tắm rửa đã sau đó ngủ tiếp.”

“Ái... đau.” Lộ Vân Phàm giống như bắt được cánh tay của An, mơ mơ màng màng nói, “An An... Chân anh rất đau.”

“Vậy thì đi đến bệnh viện!” An Hồng ngồi xuống ở bên cạnh anh, nhẹ nhàng nắm vào chân trái của anh.

“A…” Lộ Vân Phàm bỗng chốc liền tỉnh táo lại, “Đừng cầm! Rất đau!”

An Hồng lập tức thu tay lại, diễ↕nđ↕ànlêq↕uýđ↕ôn Lộ Vân Phàm chậm rãi ngồi dậy, lắc lắc cái đầu của mình, nhìn thấy An Hồng đã mặc áo tắm, cười cười, nói: “Em tắm rửa xong rồi sao?”

“Ừ, anh mau chóng cũng đi tắm rửa đi.”

Lộ Vân Phàm nghĩ nghĩ, nói: “Anh đi đến toilet rồi sẽ tháo chân giả sau, nếu tháo ra ở nơi này sợ sẽ không thể bước đi nổi.”

“Tôi đỡ anh nhé?”

“Ừ!”

Toilet rất lớn, An Hồng mang theo một cái ghế vào trong toilet. Lộ Vân Phàm ngồi xuống cởi chiếc áo sơmi bẩn thỉu ẩm ướt ra, rút chân trái ra khỏi ống quần, sau đó tháo chiếc hân giả ra khỏi phần còn lại của đùi phải đã bị cụt ra.

Hết thảy đều tệ hết sức rồi! Phần còn lại của đùi phải đã bị cụt đều bị cọ sát đến có chút sưng đỏ, mắt cá chân trái lại càng sưng đến gay gắt.

An Hồng lặng người nhìn lớp băng gạc trên mắt cá châ trái của anh, hỏi: “Chân trái của anh bị làm sao vậy?”

“Không có việc gì, ban ngày hơi bị trật khớp một chút.” Anh buồn bã trả lời.

Nghĩ vừa rồi bản thân mình lại còn hung hăng đạp xuống chân trái của anh đi một cước kia, trái tim của An Hồng chợt co rút lại thoáng đau đớn một chút.

“Thực xin lỗi.”

“Không có việc gì.” die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on Lộ Vân Phàm ngẩng đầu lên, “Em cứ đi ra ngoài đi, anh có thể tự mình làm tốt được.”

“Có cần tôi hỗ trợ hay không?”

“Không cần đâu. Đã có cậy nạng đây rồi, chỉ cần một mình anh cũng có thể.” Lộ Vân Phàm chống tay vào cái nạng đứng lên.

Trong lòng An Hồng thật lo lắng, chẳng biết tại sao cô lại không muốn kiên trì nữa, chỉ nói một tiếng “Được rồi, chính anh phải cẩn thận một chút”, sau đó thì cô đi ra khỏi toilet.

An Hồng đứng phát ngốc ra ở trước giường trong phòng ngủ. Cô đi đến tủ quần áo bên cạnh ôm đống chăn gối đầu dự phòng ra, sau đó liền đi đến bên ghế so pha phòng khách, ném mình lên trên ghế sofa.

Rượu, mưa to, đánh lộn lẫn nhau, la hét chói tai... đã sớm khiến cho cô lâm vào tình trạng kiệt sức, @MeBau*diendan@leequyddonn@ An Hồng nằm ở trên ghế sofa, không đến bao lâu cô liền ngủ thiếp đi.

Một đêm không chút mộng mị.

Lúc tỉnh lại, xung quanh cô là một mảnh tối đen.

Hiệu quả che sáng của chiếc rèm cửa sổ của khách sạn thật là tốt. Cũng không biết hiện tại đã mấy giờ rồi. An Hồng giật giật thân mình, đột nhiên phát hiện, cô thế nhưng lại đang ngủ ở trên giường!

An Hồng mở đèn đầu giường, cô nhìn sang bên cạnh người mình, thấy cả trên chiếc giường rộng rãi chỉ có một mình cô. Trên thân thể cô vẫn mặc áo ngủ như trước, còn được đắp một chiếc chăn mềm mại màu trắng. Trong lòng cô cả kinh, lập tức xuống giường chạy đi về hướng phòng khách.

Trong phòng khách đen nhánh một mảnh.

An Hồng đi đến bên cửa sổ, nhẹ nhàng mà giật rèm cửa sổ ra, phát hiện sắc trời đã sáng trưng, mưa cũng ngừng lại.

An Hồng quay đầu lại, liền nhìn thấy thân thể của cao lớn của người đàn ông đang cuộn tròn mình lại làm tổ ở trên ghế sofa. Hệ thống điều hòa trung tâm ở trong phòng đã được mở rất đầy đủ. Bên ngoài phòng ánh mặt trời xinh đẹp đã lên cao, nhưng trong phòng lại có chút hơi lạnh. Lộ Vân Phàm bọc chăn gắt gao quanh mình, chỉ để lộ ra một cái đầu, một đầu khác chăn khác, bên dưới thò ra một cái chân trái.

Trên mắt cá chân chân trái của anh, một lần nữa lại được bao quấn lên một lớp băng gạc sạch sẽ. Trên bàn trà trước ghế sofa còn bày biện một chiếc bình xịt thuốc, một cuộn băng gạc, một hộp thuốc cùng một chén nước. Mấy thứ này đoán chừng là sau khi cô đã ngủ rồi, Lộ Vân Phàm đã gọi điện đến lễ tân khách sạn yêu cầu họ đi mua.

An Hồng đi qua cầm lấy hộp thuốc lên xem. “Toàn bộ” trong lòng liền nhảy dựng lên, trên tay cô rõ ràng là một hộp thuốc giảm đau.

Nhìn trên lọ thuốc, Lộ Vân Phàm vậy mà một lúc đã uống liền bốn viên.

Hiển nhiên là anh ngủ được không thoải mái, hô hấp có chút ồ ồ, miệng hơi hơi vểnh lên, giữa lông mày chíu chặt lại thành một chữ “Xuyên” (川) nhợt nhạt. Mái tóc ngang trán màu đen lòa xòa phủ trên cái trán. Nhìn anh lúc này có cảm giác, lại vẫn hiện ra tính trẻ con vài phần.

An Hồng cảm giác mình thật đau lòng. Cô cúi người, bàn tay phủ lên gò má của Lộ Vân Phàm, lòng bàn tay cô chính là nóng bỏng.

Cô lắp bắp kinh hãi, vội vàng kêu lên: “Lộ Vân Phàm, Lộ Vân Phàm, tỉnh lại! Anh đã phát sốt rồi !”

“Ưm...” Lộ Vân Phàm thật vất vả mới mở to mắt, nhìn thấy mặt của An Hồng trước mặt mình, anh một phen liền giữ lấy cổ tay tay trái của cô.

An Hồng lập tức muốn rút tay lại, nhưng cô giãy giụa thế nào cũng không thoát ra được.

Ánh mắt của Lộ Vân Phàm nặng nề nhìn sang An Hồng, anh chậm rì rì nói: “Không làm loạn nữa chứ?”

“...”

“Có thể nói chuyện thật thoải mái được không ?”

“...” An Hồng dứt khoát áp thân thể anh ngồi xuống, lạnh lùng hỏi, “Anh muốn nói gì?”

“Nói về những chuyện mà em đã từng làm ấy.” Lộ Vân Phàm chậm rãi ngồi dậy, tay phải vẫn giữ chặt lấy cổ tay tay trái của cô như cũ.

“...” An Hồng xoay đầu đi, không nhìn anh.

“Trần Hàng đã nói cho anh biết tất cả rồi.”

“...”

“An An, hãy nhìn anh đây!” Anh vươn tay trái ra, giữ lấy người của cô bắt buộc cô phải quay mặt lại.

“Ừ, anh đã biết.” An Hồng nhún vai, “Không, có vẫn đề gì, tất cả chẳng qua đều là chuyện đã qua rồi.”

“Vậy sao? !” Trong ánh mắt anh tràn ngập sự thống khổ. Anh một phen kéo cổ tay tay trái của An Hồng qua, để cho nó xuất hiện trước mặt mình, “Đều qua thật rồi sao? An An! Em đã từng làm cái gì vậy? Em có biết em đã từng làm chuyện gì hay không?”

“Tôi biết!” An Hồng rốt cục bỏ tay anh ra, tay phải xoa xoa nơi cổ tay tay trái của mình.

“Em thế nhưng lại tự sát? An An! Em thế nhưng lại tự sát?” Lộ Vân Phàm lại một lần nữa kéo cổ tay tay trái của cô cổ tay qua, ngón tay anh run rẩy mơn trớn hai vết sẹo nhợt nhạt trên cổ tay trái của An Hồng. Anh không thể tin, lắc đầu lia lịa, “Anh cũng chưa từng bao giờ nghĩ tới tự sát, vậy mà em lại có thể tự sát! Mạng của em là do anh mang đến cho em mà! Làm sao em có thể tự sát được chứ? Em đã phát điên rồi hay sao? Vậy là, đối với em mà nói, anh thật sự có vị trí quan trọng như vậy sao? Quan trọng đến mức em nguyện ý chết đi vì anh?”

Trong lòng là anh một mảnh tuyệt vọng, hốc mắt đều đỏ lên. An Hồng cũng là bình tĩnh nhìn lại anh. Cô lại một lần nữa rút tay của chính mình về, cúi đầu nhẹ nhàng nói: “Đây thật sự là chuyện của nhiều năm trước đây rồi! Lộ Vân Phàm, thật sự, hết thảy đều đã qua rồi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.