“An An! Anh yêu em...”
Phía sau truyền tới một giọng nói ôn nhu, An Hồng cười cười, “Ừ” một tiếng, từ phía sau lưng một đôi tay liền phủ lên thân thể của cô, nhẹ nhàng ôm cô thật chặt. Anh nói: “An An, anh yêu em, anh yêu em, chúng ta sẽ kết hôn, em hãy tin tưởng anh.”
An Hồng cảm thấy thật là ấm áp, cô nằm nghiêng ở trên giường, hai bàn tay ôm lấy đôi vai của mình, cuộn tròn thân thể. Nghe thấy thanh âm thầm thì nhỏ nhẹ kia, cô dần dần mở mắt.
Trước mặt cô là một chiếc tủ đầu giường màu lá cọ, bên người là chiếc drap giường màu trắng, một chiếc chăn chữ nhật, còn có một vách tường phía đối diện, trên góc tường, miếng giấy dán tường hơi bị vênh một góc. An Hồng phải mất một giây đồng hồ mới nhớ lại được mọi chuyện. Cô nhớ lại mình hiện đang ở trên một chiếc giường lớn trong phòng của một khách sạn.
Phía sau cô chỉ là một mảnh hư vô, die,n;da.nlze.qu;ydo/nn, không có giọng nói của người kia, không có cánh tay ôm ấp của người kia, không có… người kia.
Hết thảy đều đãqua, An Hồng gãi đầu, cảm giác đầu đau muốn nứt ra. Cô xoay người nằm ngửa ở trên giường, nhìn trời trần nhà đến ngẩn người.
Ngày mới vừa rạng sáng, cô mới ngủ thiếp đi không được bao lâu, tuy nhiên rốt cuộc cô cũng không ngủ được.
An Hồng rời giường đi tắm rửa gội đầu. Bóng người trong gương tiều tụy kinh người, sắc mặt đen tối, môi không có chút huyết sắc nào, đáy mắt hiện rõ quầng đen dày đặc làm cho lòng người phải khiếp đảm.
Cô lau tóc đi đến bên cửa sổ, vạch màn ra xem bên ngoài. Bên ngoài khách sạnchính là một con đường lớn. An Hồng cảm thấy thật xa lạ. Đêm hôm trước cô đã bước đi trên đường lâu lắm, cô cũng không biết mình đi đến con đường kia như thế nào. Dieenndkdan/leeequhydonnn Từ một thành thị với những đường phố quen thuộc ngày trước, bởi vì được kiến thiết lại nên càng không ngừng được đổi mới, mở rộng. Những gì dừng lại ở trong mắt An Hồng, chỉ còn lại trong trí nhớ một chút rất mơ hồ, rất mơ hồ.
Vào lúc chín giờ sáng, An Hồng mặc bộ lễ phục phù dâu màu sâm banh đi tới nhà Lâu Tĩnh Tĩnh. Lâu Tĩnh Tĩnh còn đang hoá trang.
Nhìn thấy An Hồng đến, cô cực kỳ vui vẻ. Nhưng đến khi nhìn thấy rõ sắc mặt của cô, Lâu Tĩnh Tĩnh mới hỏi vẻ kỳ quái: “Thế nào mà sắc mặt cậu nhìn kém thế kia? Tối hôm qua không ngủ ngon hay sao?”
“Không có, tại vì tớ quá kích động chứ sao.”
Ngón tay Lâu Tĩnh Tĩnh đung đưa cười xấu xa: “Tớ đã biết rồi, nhất định là vì Lộ Vân Phàm đúng hay không? Hai người các cậu có cần thiết phải giống như lửa nóng như thế hay không? Tuy rằng tiểu biệt thắng tân hôn đi, nhưng hôm nay là ngày tớ kết hôn, tối hôm qua cũng nên nhịn lại một chút chứ.”
Nghe đến cái tên Lộ Vân Phàm, diễ↕nđ↕ànlêq↕uýđ↕ôn An Hồng sửng sốt, lập tức liền cười nói: “Không thể nào. Đúng rồi, hôm nay anh ấy... có chút việc, buổi tối không đi tới đây được rồi.”
“Hả? Thế nào lại không nể mặt nhau như vậy! Tốt xấu gì cũng làm bạn học với nhau hai năm! Lại còn là bạn trai của cậu nữa.”
“Chuyện làm ăn mà. Thật có lỗi, mà tớ đã tới rồi đó thôi, không được hay sao.”
Hôm nay là ngày đại hỉ của Lâu Tĩnh Tĩnh, An Hồng không muốn bởi vì chuyện của mình mà làm quấy rầy đến bạn. Cô nỗ lực mỉm cười, giả bộ như không hề có chuyện gì xảy ra vậy. Đương nhiên Lâu Tĩnh Tĩnh cũng không nghĩ gì nhiều.
Cô dâu hoá trang, cho nên An Hồng cũng tựbổ sung trang điểm cho mình một chút, hỏi mượn thợ trang điểm chút phấn nền. Cô phủ phấn rất cẩn thận, hy vọng có thể che khuất sắc mặt hỏng bét của bản thân mình. diⓔnđànⓛêquýđⓞn Tiếp sau đó, cô tự mình thoa lên môi một ít son. Đôi môi hồng hào, nhìn người đã thấy có tinh thần hơn rất nhiều.
Xung quanh là một mảnh vui mừng, khắp nơi là hoa tươi, lụa màu với chữ hỷ đỏ thẫm. Đồ dùng trên giường cũng là một màu đỏ au, trên vẻ mặt của mỗi người đều tràn đầy vẻ tươi cười, nhất là mẹ của Lâu Tĩnh Tĩnh. Nhìn thấy An Hồng, bà liền vui vẻ lên: “An Hồng à, khi nào thì đến phiên cháu đó? Tĩnh Tĩnh nhà bác cũng đã sắp làm mẹ rồi, cháu cũng phải nhanh lên chứ!”
An Hồng chỉ cười cười không nói gì, Lâu Tĩnh Tĩnh ở bên cạnh kêu lên: “Ấy mẹ, mẹ cũng không cần phải quan tâm đến cô ấy đâu, An Hồng cũng sắp sửa rồi đó! Cô ấy được gả vào nơi khá tốt, đó là mối tình đầu kéo dài hơn mười năm rồi!”
An Hồng có chút xấu hổ, cũng không tiện nói cái gì, chính là lén lút đi vào trong toilet. Cô nghĩ, cần phải bổ sung chút phấn mắt một chút và chải thêm mascara nữa.Suốt cả một ngày, An Hồng cùng chị họ, em họ của Lâu Tĩnh Tĩnh làm phù dâu, cô thật sự làm hết phận sự của mình. Chú rể quan Kim Vĩnh Tuyên tới đón dâu, cô cùng mấy cô gái trẻ tuổi khác cùng nhau hô to gọi nhỏ ngăn cửa đòi hồng bao thưởng, sau đó còn an bài một loạt hạng mục để khảo nghiệm, sau đó mới để cho Kim Vĩnh Tuyên vào cửa.
Nhìn Kim Vĩnh Tuyên quỳ một chân trên đất, cười tươi như hoa dâng lên hoa tươi cho Lâu Tĩnh Tĩnh, đeo cho cô chiếc nhẫn kim cương, từ đáy lòng An Hồng cũng cảm thấy cao hứng với Tĩnh Tĩnh. Đồng thời, trong lòng cô lại xoắn đau. Chính là chỉ trong một đêm, cô còn cho rằng mình đang hạnh phúc, nhưngrồi hạnh phúc cũng giống như những hạt cát từ trong kẽ tay chảy xuống, rơi rớt hết sạch rồi.
Cô căn bản còn chưa kịp đau xót, liền bắt buộc bản thân phải tiếp nhận sự thực phát hiện ra kia.
Lâu Tĩnh Tĩnh đã mang thai, không thích hợp đi chụp ảnh ngoại cảnh. Kim Vĩnh Tuyên đón cô đến tân phòng. Sau bữa cơm trưa, đoàn người liền đến nghỉ ngơi ở trong tân phòng, cùng đợi để mấy giờ sau đi đến nơi tiệc mừng.
An Hồng không sao nén nhịn được, một mình tránh đi ở trên ban công phòng khách, nằm trên đó phun khói lên. Cô yên tĩnh nằm ngẫm nghĩ tâm sự, lại gọi điện thoại đặt vé máy bay bay trở về thành phố T vào buổi tối cho bản thân.
An Hồng tự xây dựng cho mình một cái kế hoạch. Sau khi trở lại thành phố T, trước hết cô cần phải nói chuyện một chút cùng với Tân Duy thật tốt. Tuy rằng cô đã nộp đơn từ chức, công việc cũng đều đã bàn giao xong, nhưng tình hình ở trước mắt hiện giờ, thật sự không cho phép cô bị thất nghiệp. Cô nghĩ mình cần phải tiếp tục lưu lại làm việc tại Phong Nguyên. Chỉ có điều, chuyện phát sinh đêm hôm trước, sẽ ảnh hưởng đối với danh dự của cô như thế nào, những lười đồn đãi bình luận tạo thành ảnh hưởng thế nào, An Hồng cũng không thể hiểu hết.
Lâu Tĩnh Tĩnh tìm được An Hồng, cô đang ở đó hút đến điếu thuốc thứ ba. Nhìn thấy Lâu Tĩnh Tĩnh đến, An Hồng lập tức dụi tắt đầu mẩu thuốc lá, cười nói: “Làm sao cậu lại đi ra ngoài này vậy?”
“Nhìn xung quanh không thấy cậu đâu cả… Cậu làm sao vậy? Tớ cảm thấy hôm nay cảm xúc cậu có gì đó không đúng.”
“Không có gì đâu. À đúng rồi, buổi tối nay, tớ bay chuyến bay trở về thành phố T lúc mười một giờ đêm, đợi lát nữa đến tám giờ là tớ phải đi rồi.”
“Hả? Cậu bất hòa với Lộ Vân Phàm phải không vậy?”
“Anh ấy... Về mặt công tác còn có việc phải làm, tớ sẽ không quấy rầy anh ấy làm gì.”
“Vậy, được rồi, hôm nay chúng ta sẽ phải mời rượu rất muộn đó. Tửu lượng của cậu tốt, tớ lại không thể uống, tớ còn chỉ cách trông chờ vào sự giúp đỡ của cậu mà thôi!”
“Uống đến đâu thì tính đến chỗ đó thôi.” An Hồng cười, “Yên tâm, việc khác tớ không giúp được, chứ việc uống rượu với tớ không thành vấn đề.”
Buổi chiều, vào lúc bốn giờ, mọi người cùng nhau di chuyển đến hội trường tiệc cưới. Lâu Tĩnh Tĩnh đã thay đổi lễ phục cưới khác. Thợ trang điểm giúp cô làm lại tóc một lần nữa, khiến cô thoạt nhìn đặc biệt kiều diễm tươi đẹp. An Hồng tựa vào bên người Lâu Tĩnh Tĩnh, cùng nhau soi mình trong gương, nói: “Tĩnh Tĩnh, cậu thật là xinh đẹp.”
“Tương lai đến khi cậu kết hôn, tuyệt đối còn xinh đẹp hơn tớ nhiều!” Lâu Tĩnh Tĩnh đánh giá dáng người An Hồng, cười nói, “Cậu phải mặc cái loại váy cưới kiểu dáng đuôi cá thân dài, cổ dựng hoặc để vai trần hở ngực mới đẹp. Nhất định cậu phải để lộ cổ và bả vai ra một chút, ngực áo cũng phải thấp xuống một ít, khe ngực hơi đẩy lên một chút! Úi chà! Như vậy dáng người của cậu thật sự là quá tuyệt với, tuyệt đối khiến cho Lộ Vân Phàm phải chảy máu mũi!”
“Đừng nói mò lung tung nữa!” An Hồng cảm thấy đau đầu, “Cậu cũng đừng quá hưng phấn như vậy, cũng đang mang thai rồi, cậu cẩn thận một chút đi.”
“Không có việc gì, hiện tại tớ thật sự không có một chút cảm giác nào!”
Đúng năm giờ, Lâu Tĩnh Tĩnh cùng Kim Vĩnh Tuyên đến cửa khách sạn để tiếp khách, An Hồng mặc trang phục phù dâu, trên ngực đeo một bông hoa đứng ở bên cạnh cô dâu. Thợ trang điểm trang điểm lại cho Lâu Tĩnh Tĩnh, đột nhiên nói: “Ai chà, quên đeo vòng cổ rồi!”
An Hồng nói: “Để tôi đi lấy, có phải là vòng cổ vừa rồi cô đã đặt ở bên cạnh cái dải ruy băng hay không “
“Vâng, đúng rồi, đã làm phiền cô.”
An Hồng đi trên lầu phòng lấy vòng cổ. Nơi lầu một đại sảnh có mấy người khách đi vào.