Lộ Vân Phàm đi đến phòng khách, ngồi xuống ở trên ghế sofa. Trên bàn trà trước sofa là một cái gạt tàn, vẫn như cũ, bên trong đó đầy những đầu mẩu thuốc lá dài như cái chày nhỏ màu trắng, bên cạnh còn có mấy cái lon bia rỗng không. Lộ Vân Phàm có thể tưởng tượng được tình cảnh An Hồng đang ở trên ghế sofa, uống rượu hút thuốc, anh không khỏi thở dài.
Anh một bên xoa chân trái đầu gối của mình, một bên làm kế hoạch ở trong lòng. Cảm thấy chân trái đã có hơi chút thoải mái một chút, anh đứng lên ra khỏi cửa đi xuống lầu.
Mạo hiểm đội mưa đi đến cửa tiểu khu, Lộ Vân Phàm giơ tay ngăn lại một chiếc xe taxi, nói với người lái xe: “Đi đến phố quán bar, cám ơn.”
Phố quán bar ở thành phốT.@MeBau*diendan@leequyddonn@ Vào buổi tối nơi này đèn đuốc sáng trưng, lộng lẫy muôn hồng nghìn tía.
Hai bên đường, một nhà nối với một nhà, đều là nơi mang các loại phong cách sống về đêm. Bởi vì trời đổ mưa, cho nên trên đường cũng không có nhiều người đi lại. Thỉnh thoảng mới có tốp năm tốp ba toàn thanh niên đi ra, đi vào.
Các nhân viên an ninh đứng trò chuyện ở cửa, còn có các người bán hàng rong, tay cầm chiếc ô lớn đang bán các xâu thịt dê nướng, có người say đến lung lay lảo đảo, có người say đến gào khóc thảm thiết, có người lao tới ôm hàng cây bên đường nôn mửa, có người hôn môi nhau ở dưới ánh đèn nê ông chiếu rọi xuống.
Lộ Vân Phàm đứng ở trong mưa, có chút mờ mịt nhìn ngã tư đường phố đầy xa lạ này. Đột nhiên anh liền hạ quyết tâm, diễ●nđ●ànlêq●uýđ●ôn đẩy cửa quán rượu thứ nhất phía bên tay phải.
Anh dạo qua một vòng nơi đại sảnh quán bar đầy huyên náo, không nhìn thấy bóng dáng An Hồng, lập tức liền đi ra, đi vào nhà thứ hai theo sát bên cạnh.
Mưa rơi lớn dần, hạt mưa đổ xuống rào rào. Quần áo của Lộ Vân Phàm đã ướt đẫm, chân trái lại càng đau hơn làm cho anh phải cắn chặt răng. Tay phải của anh gắt gao chống vào cây nạng, tìm tòi An Hồng trong quán bar hết nhà này lại đến nhà khác. Anh tìm tìm kiếm kiếm, nhưng vẫn không thu hoạch được gì.
Rất nhiều người đều nhìn anh bằng ánh mắt kinh ngạc. Một người đàn ông trẻ tuổi cả người ướt đẫm nước mưa, tóc cũng đã dán chặt ở trên mặt, biểu cảm thống khổ, dáng người cao lớn, lại chống cái nạng, khập khiễng đi qua bên cạnh bọn họ, một đôi mắt sắc bén đánh giá chung quanh, diễ↕nđ↕ànlêq↕uýđ↕ôn tựa như đang tìm kiếm cái gì.
Lộ Vân Phàm không biết mình đã đi tìm mấy quán rượu rồi, có quán nhiều người, có chỉ có ít người. Anh biết An Hồng sẽ không ngồi ở ghế lô, cho nên anh chính là nghiêm túc tìm tòi ở mỗi gian đại sảnh. Ở giữa những gương mặt xa lạ và điên cuồng kia anh tìm kiếm ánh mắt đặc biệt nhất kia.
Đùi anh càng ngày càng đau, nhưng Lộ Vân Phàm vẫn cắn răng kiên trì, kỳ thực đến tột cùng anh không biết là vì sao mình lại làm như vậy. An Hồng trải qua sống về đêm xong, cô sẽ về nhà, ngày hôm sau là anh nhất định có thể nhìn thấy cô. Thế nhưng mà anh chính là nghĩ muốn đi tìm kiếm cô.di@en*dyan(lee^qu.donnn) Nghĩ đến những lời mà lúc buổi chiều Trần Hàng đã nói với anh, Lộ Vân Phàm chỉ muốn lập tức tìm được ngay An Hồng. Còn về phần sau khi tìm được sẽ phải nói cái gì đó đối với cô, anh thật sự còn chưa xác định được.
An Hồng đang ở một quán bar có tên gọi là “Lữ khách“. Cô đang trò chuyện cùng với một vị khách người nước ngoài. Người nước ngoài này nói mình là người Mĩ, tên là Tom, ba mươi tư tuổi, nhậm chức quản lý cấp cao của một xí nghiệp nước ngoài ở thành phố T này. Anh ta nói tiếng Trung chưa đúng tiêu chuẩn lắm. An Hồng nói chuyện bằng tiếng Trung với anh ta, rồi sau đó chuyện sang nói chuyện tán dóc bằng lẫn cả tiếng Trung và tiếng Anh.
Tom có bộ dạng phong nhã, tóc vàng mắt xanh rất có khả năng tán gẫu, miệng đặc biệt ngọt. Anh ta không ngừng khen ngợi An Hồng, nói cô phi thường xinh đẹp, phi thường đặc biệt đặc biệt gợi cảm. Quả thực đúng là đại biểu cho nữ tính Đông Phương, có thể nói còn vượt quá cả Củng Lợi, Chương Tử Di. An Hồng đương nhiên biết anh ta đang nói hươu nói vượn, nhưng cô vẫn cứ cười nói cám ơn. Đây đã là ngày thứ ba An Hồng ngâm mình ở trong quán đêm, không phải nói là cô muốn tìm cảm giác tồn tại cho mình, cũng không phải cô muốn mượn rượu tiêu sầu, An Hồng chỉ là muốn tìm một chỗ để nói chuyện phiếm cùng với người khác. Cô muốn được nghe những người đàn ông khác tán dương đối với bản thân cô một chút, làm cho lòng tự tin của chính mình được nâng caolên thêm một chút.
Tán gẫu một lúc, chỉ trong chốc lát sau, Tom bắt đầu có hành vi thiếu đứng đắn rồi, Đầu tiên là một đôi tay vuốt ve bên dưới mái tóc của An Hồng, tiếp theo vuốt lên hướng trên eo rồi ôm lấy cô.
An Hồng cũng không có trốn tránh, ở quán bar ui đùa, việc tiếp xúc như vậy đúng là rất bình thường. Cô đã có chút ngà ngà say, hơi híp mắt lại nhìncon ngươi mắt màu lam của Tom, cảm thấy người nước ngoài này còn rất có ý tứ.
Tom đưa đôi môi của mình tiến đến bên tai An Hồng, nhẹ nhàng nói: “Wanna have some fun anywhere else?” (Em có muốn có một số niềm vui ở bất cứ nơi nào khác hay không?)
An Hồng cười lên ha ha, lắc đầu nói: “No, thanks.” (Không, xin cám ơn!)
Tom có chút thất vọng, tiếp tụcnỗ lực cùng An Hồng điều đình, ngón tay đánh vòng từng phát từng phát ở trên eo của cô. An Hồng xoay vặn thân mình, cô buông chai bia đứng lên, nói: “It' s late. I' ve got to go.” (Trễ rồi. Tôi phải đi về!)
Tom giữ chặt tay cô, dùng ánh mắt khẩn thiết nhìn cô nói: “Ould you give me your phone number?” (Em có thể cho tôi số điện thoại của em được không?)
An Hồng lắc đầu cười: “Sorry.”( Xin lỗi)
Tom còn muốn nói điều gì nữa, nhưng có một bàn tay đột nhiên xiên ngang tới, vươn ra chế trụ nơi cổ tay của Tom, hơi hơi dùng sức. Tom bị ép phải buông lỏng tay của An Hồng ra.
“Hey! What are you doing?” (Này! Anh đang làm cái gì vậy?) Tom kêu lên, nhìn người đàn ông có bộ mặt lạnh lùng, toàn thân ướt đẫm đang đứng ở trước mặt mình.
“ Get lost! Leave her alone.” (Cút xéo ngay! Để cho cô ấy yên.) Lộ Vân Phàm trừng mắt nhìn người đàn ông này, tay trái anh dùng sức vùng ra một cái. Tay của Tom đã bị anh vung ra, tiếp sau đó anh lập tức kéo An Hồng đến bên người mình, thuận thế ôm lấy hông của cô.
An Hồng quay đầu lại nhìn đầy vẻ kinh ngạc, nhìn Lộ Vân Phàm từ trên trời giáng xuống, đến nửa ngày cũng chưa ngậm miệng lại. Sau khi phản ứng kịp, cô đột nhiên hung hăng đẩy anh ra.
Dưới chân Lộ Vân Phàm bất ổn, bước chân lảo đảo một cái, phải nhờ chống chiếc nạng ở trên đất thì thân hình anh mới đứng vững lại được.
Anh ngẩng đầu lên nhìn An Hồng, nhưng cô chỉ lạnh lùng nhìn anh, nói: “Anh tới đây làm gì chứ?”
“Anh tới tìm em!”
Bộ dáng của Lộ Vân Phàm nhìn tương đối chật vật. Chiếc áo sơ mi ướt đẫm dán dát ở trên người, đầu tóc rối bời. Thậm chí trên tay anh còn chống cây nạng. An Hồng khẽ nhíu mày, đảo mắt nhìn qua toàn thân anh từ đầu đến chân một cái, rồi cười lạnh một tiếng nói: “Tìm được rồi, hiện giờ anh đã có thể đi được rồi.”
“An An, anh...”
“Không nên gọi tôi là An An!” An Hồng nhìn chăm chú vào anh, “Tôi và anh, hai chúng ta đã không còn có liên quan gì đến nhau nữa rồi! Tôi không muốn lại phải nhìn thấy anh nữa! Anh đi đi.”
Nói xong, cô lại ngồi xuống, giơ tay gọi nhân viên phục vụ lấy ra một bình rượu Hắc phương.
Tom ở bên cạnh lẳng lặng nhìn, hỏi: “What happened, Ann? Who is he?” (Đã có chuyện gì xảy ra vậy, Ann? Anh ta là ai?)
“I don' t know him.” (Tôi không biết anh ta). An Hồng cầm lấy bình rượu, ngay cả dùng cái ly cũng không dùng, trực tiếp kề bình rượu lên miệng mình liền uống luôn.
Lộ Vân Phàm một phát đoạt lấy bình rượu trong tay cô, rống lớn: “Em đã điên rồi?”
An Hồng vươn hai tay đến đoạt lại bình rượu trong tay anh, dùng một sức lực lớn đến kinh người, một bên vừa đoạt lại, một bên kêu lên: “Anh mới là người điên đó! Trả lại cho tôi!”