Thanh Xuân Của Em Đều Liên Quan Đến Anh

Chương 143: Chương 143: Chuyện của em cũng là chuyện của anh 4




Không nghĩ tới, Hàn Hiểu Quân luôn luôn không chịu chia tay với Tần Nguyệt, An Hồng cũng đã tìm được người trong lòng của cô rồi.

Suy tư của mẹ Hàn quay trở lại, bà đi lên phía trước nói với An Hồng: “Hồng Hồng, con phải về trường học sao?”

“Vâng.” An Hồng cười, “Con ở chỗ này suốt một ngày rồi, buổi tối con còn có lớp, phải trở về.”

“Như vậy đi, hãy kêu Hiểu Quân đưa tiễn hai người. Trường học của con xa như vậy, ngồi xe trở về thì cũng đã muộn rồi, @MeBau*diendan@leequyddonn@ vừa vặn dì cũng có thể trò chuyện cùng bà ngoại của con.”

“Việc này...” An Hồng lặng lẽ nhìn nhìn sang Lộ Vân Phàm, phát hiện anh rất không thích ý định này, thế nhưng đây là đề nghị của trưởng bối, bọn họ cũng không tiện cự tuyệt. An Hồng mong mỏi Hàn Hiểu Quân có thể cự tuyệt, nhưng không nghĩ tới, Hàn Hiểu Quân liền trực tiếp liền đồng ý luôn: “Được, hai người theo anh đi lên chào bà ngoại một tiếng trước đã, sau đó anh sẽ lái xe đưa hai người đi. Hôm nay khá lạnh, ngồi xe buýt không được thuận tiện lắm.”

An Hồng đành phải gật đầu: “Vâng, em cám ơn anh.”

Hàn Hiểu Quân cười, die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on rồi cùng mẹ Hàn đi về hướng phòng bệnh bà ngoại.

An Hồng đi theo sau lưng bọn họ, đang đi tới thì Lộ Vân Phàm lén lút lôi kéo quần áo của An Hồng. Cô quay đầu, liền nhìn thấy sắc mặt của Lộ Vân Phàm không được tự nhiên lắm.

“Có chuyện gì vậy?”

“Anha...” Lộ Vân Phàm có chút do dự, vẫn là quyết định mở miệng, “Sau học kỳ anh định mua xe, về sau em luôn phải đi tới đi lui giữa nhà và trường học rồi. Em muốn trở về thăm bà ngoại, anh mua xe rồi, em có thể thuận tiện đi lại hơn một chút.”

An Hồng chớp chớp mắt mấy cái, phát hiện ra Lộ Vân Phàm lại đang rối rắm về vấn đề này rồi. Nhưng mà lời Lộ Vân Phàm vừa nói cũng có đạo lý, cô đành gật đầu: “Được thôi, diễ↕n☾đ↕àn☾lê☾q↕uý☾đ↕ôn chờ anh thi xong, cầm được bằng lái rồi hãy nói.”

“Được.” Lộ Vân Phàm cười toe toét, “Nghỉ đông là anh có thể đi thi lấy bằng được rồi.”

Sau cuộc thi cuối kỳ, tiến đến kỳ nghỉ đông, An Hồng rốt cục có toàn bộ cả ngày làm bạn với bà ngoại.

Cô gần như ở tại trong bệnh viện, ban ngày cùng hộ lý giúp đỡ chăm sóc bà ngoại, buổi tối lại luân phiên trông đêm.

Ngủ ở trên ghế nằm bên cạnh giường của bà ngoại, An Hồng bọc chăn, thường xuyên ngủ không được. Lộ Vân Phàm nghĩ muốn trông đêm cùng với cô, nhưng bị cô cự tuyệt. Bọn họ vẫn chỉ là đang trong quan hệ người yêu, vẫn còn chưa phải vợ chồng, nếu để cho anh cùng làm việc này, trong lòng An Hồng thấy rất băn khoăn. Trông đêm thật vất vả, huống chi bà ngoại vẫn là phụ nữ, thường xuyên phải dùng bô nằm để hầu hạ chuyện đại tiểu tiện, lại còn phải lau người, xoa bóp, xoay người, có Lộ Vân Phàm ở đây, cũng không được thuận tiện.

Vì thế, hàng ngày vào ban ngày Lộ Vân Phàm đều sẽ ngâm mình ở trong bệnh viện, cùng An Hồng nói chuyện với bà ngoại. Trong phòng bệnh với bà ngoại còn có một bà cụ khác, thường xuyên đến vài ngày cũng chưa có người đến thăm, chỉ có thể dựa vào sự giúp đỡ của hộ lý. Bệnh trạng của bà nếu so với bà ngoại thì nhẹ hơn, vẫn còn có thể nói chuyện được. An Hồng thường nhìn thấy bà cụ nhìn bà ngoại đầy sự hâm mộ, miệng thao thao bất tuyệt nói đi nói lại câu “Phúc khí của bà thật là tốt, cháu con thật nhiều hiếu thuận.”

Trong lòng An Hồng rầu rĩ, nghĩ đến người thân ở bên cạnh mình đã càng ngày càng ít đi. Đợi đến sau khi bà ngoại trăm tuổi, mối liên hệ máu mủ với cô, chẳng phải là chỉ còn lại có một mình Tiêu Lâm thôi sao?

Cô ngẩng đầu lên nhìn Lộ Vân Phàm, anh đang gọt trái táo cho bà ngoại. Cắt gọt xong, anh sau bắt đầu ép quả táo lấy nước, rồi sau đó đổ ra một ít dùng thìa đút cho bà ngoại uống từng chút một, vẫn còn không quên lau vết bẩn rỉ ra bên miệng bà ngoại.

Một khắc kia, An Hồng đã nghĩ, có phải ngoại trừ Tiêu Lâm, cô sẽ còn có anh nữa?

An Hồng tự hỏi ở trong lòng mình, nếu quả có một ngày, không có Lộ Vân Phàm,cô nên làm cái gì bây giờ?

Một chàng trai mới tròn mười chín tuổi đã từng nói với cô rất nhiều lời hứa, mỗi lời hứa này đều liên quan đến thiên trường địa cửu. Thế nhưng mà trong lòng An Hồng vẫn luôn luôn có một bức tường dựng lên, giống như luôn luôn tự nhắc cô phải tự mình biết phòng bị. Cô không cho phép mình bị hãm quá sâu ở trong cuộc tình này. Cô đã sắp hai bàn tay trắng, nếu như còn dồn vào đó một trăm phần trăm trái tim. Thế nhưng anh lại thành thục, dính chặt, rời khỏi rồi, cô thất bại thật sự, thảm thật thảm.

Hàn Hiểu Quân, mẹ Hàn và Tiêu Lâm cũng thường đến bệnh viện. An Hồng đã nhờ Lộ Vân Phàm phụ đạo cho Tiêu Lâm làm bài tập. phụ giúp một tay vì đợt thi nước rút của Tiêu Lâm. Lộ Vân Phàm vui vẻ nhận lời, vì thế, hai người liền bắt đầu học hành ở ngay trong phòng bệnh.

Trải qua những chuyện xảy ra từ lần trước kia, Tiêu Lâm rõ ràng đã hiểu chuyện hơn rất nhiều, cũng càng thêm chịu khó học tập, làm bài đến mệt mỏi, Lộ Vân Phàm nói đùa với cô: “Này, Tiêu Lâm, đến cùng em và Lâm Tiêu là có quan hệ như thế nào? Tiêu Lâm, Lâm Tiêu, Tiêu Lâm, Lâm Tiêu, tên của hai người nghe rất thú vị!”

Tiêu Lâm đen mặt: “Em không có quan hệ gì với cậu ta! Cũng là bởi vì cái tên của tụi em đổ qua đổ lại đọc ngược đọc xuôi thấy giống nhau. Ở trong lớp mấy đứa chán ghét, cho nên mới luôn lấy chúng em ra để vui đùa. Bất quá hiện tại em đã không nói chuyện gì với cậu ta nữa rồi. Lộ Vân Phàm, anh nghĩ rằng em và anh giống nhau sao. Mới học sơ trung đã nghĩ đến chuyện theo đuổi An Hồng rồi, thật là có đủ nhàm chán.”

An Hồng uống trà ở bên cạnh, thiếu chút nữa thì phun ra cả một miệng trà, quay đầu nói: “Hai người đang nói cái gì đó!”

Lộ Vân Phàm cười: “Tiêu Lâm, anh theo đuổi chị gái của em, điều kiện tiên quyết là anh có thể dễ dàng thi được vào Nhị Trung. Cái này cũng không thể lẫn lộn. Đúng rồi, em nghĩ muốn thi vào trường trung học nào? Cái cậu Lâm Tiêu kia muốn thi vào Nhị Trung, xem ra thành tích không tệ lắm, bộ dáng cũng phong nhã, em có thể lo lắng một chút đi.”

“Lộ Vân Phàm, anh nói hươu nói vượn cái gì đó!” An Hồng trừng anh, “Đừng dạy hư em gái của em!”

“Em muốn thi trường trung học Húc Nhật.” Tiêu Lâm nhàn nhạt trả lời.

Lộ Vân Phàm cùng An Hồng, tất cả đều giật mình. Trường trung học Húc Nhật tuy rằng cũng là chất lượng cao, nhưng lại nằm ở vùng ngoại thành của thành phố J, lộ trình cách nội thành so đại học Z còn xa hơn.

An Hồng hỏi: “Vì sao?”

“Bởi vì là chế độ ký túc xá.” Tiêu Lâm ngẩng đầu nhìn An Hồng, “Em không muốn ở cùng với chỗ của cô, em cũng biết chị luôn lo lắng cho em và bà ngoại ở cùng nhau trong nhà. Cho nên, em liền muốn thi vào trường trung học có ký túc xá để ở. Tự bản thân em sẽ chăm sóc cho chính mình, như vậy, chị cũng không cần phải lo lắng cho em nữa rồi.”

An Hồng ngây ngẩn cả người, nhìn Tiêu Lâm mang theo biểu tình có chút quật cường. Cô hiểu rõ, Tiêu Lâm đã thật sự trưởng thành rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.