An Hồng lôi kéo va li hành lý đứng ở thành phố cửa ra vào nhà ga thành phố T, giương mắt lên nhìn này thành phố đầy xa lạ kia.
Trong lòng cô cực kỳ tĩnh mịch. Trải qua cuộc hành trình với thời gian dài như vậy, cô đã đè xuống tất cả cảm xúc của mình. Cô hiểu rõ, từ sau cái đêm mưa kia, hết thảy đều đã thay đổi.
Mọi chuyện cần thiết cũng không còn nắm trong lòng bàn tay của cô nữa. Cô đã nỗ lực tự mình làm giảm những sự tổn thương kia xuống đến mức nhỏ nhất.
Tần Nguyệt sống sót rồi, die,n;da.nlze.qu;ydo/nn Lộ Vân Phàm cũng đã tỉnh lại rồi, ít nhất, bọn họ cũng còn có tương lai.
Mà người kia, cũng đã tiêu tán ở trong gió, cũng không để lại một chút gì, để lại cha mẹ bi thương muốn chết, còn có một tập nhật ký.
An Hồng lau cái trán đầy mồ hôi. Tiết trời cuối tháng sáu, thời tiết rất nóng, cô hít sâu vài cái, gọi số điện thoại mà Trần Hàng đã cấp cho cô.
Tới đón của cô là một chàng trai trẻ tuổi họ Tạ. Anh là kỹ thuật viên của Công ty Xây dựng Phong Nguyên. Tạ tiên sinh đưa An Hồng đi đến căn phòng mà anh đã thu xếp thuế cho cô từ trước. An Hồng gặp mặt Tiểu Lý, cô bạn cùng phòng. Hai cô gái nhỏ chào hỏi nhau xong, Tiểu Lý liền chui vào trong gian phòng của mình.
Tạ tiên sinh cùng An Hồng hẹn nhau ngày hôm sau sẽ đưa cô đến công ty để phỏng vấn, Dienddanlequuydon cũng chính là đi lướt qua, làm một chút thủ tục nhập chức, đến thứ hai tuần sau, là cô có thể trực tiếp đi làm rồi.
Còn có một ngày Chủ nhật, anh gọi An Hồng đi mua thêm vài thứ phục vụ cho sinh hoạt của bản thân, để cô có thể đi ra ngoài đi dạo, thích ứng một chút với thành phố này, dặn cô có vấn đề thì hãy gọi điện thoại cho anh. Nói xong, anh liền rời đi.
Sau khi Tạ tiên sinh đi xuống lầu, cảm thấy có chút buồn bực.
Sau khi nhận lời giúp Trần Hàng, dưới ánh mặt trời chói chang, anh đã phải chạy đến rất nhiều nơi môi giới cho thuê phòng, mới tìm được căn phòng thuê rẻ tiền này. Nơi này tình hình trị an an toàn, lại thuê phòng ở cùng với một nữ sinh khác, rồi sau đó, anh lại đi xin chỉ thị của lãnh đạo, lại nói với lãnh đạo khơi thông với bộ phận dự toán của công ty, đáp ứng bỏ qua giai đoạn phỏng vấn, @MeBau*diendan@leequyddonn@ nhận An Hồng vào làm việc.
Sau khi làm nhiều chuyện như vậy, trong lòng anh không khỏi có chút chờ mong. Một nữ sinh viên vừa mới tốt nghiệp Đại học, bất luận có diện mạo hay không, nhất định là vừa tươi tắn vừa đáng yêu. Tạ tiên sinh vẫn còn độc thân. Anh từng đã bát quái hỏi Trần Hàng rằng, nữ sinh kia có xinh đẹp hay không. Trần Hàng nói có thể tiến hành, vì thế, trong lòng anh liền nổi lên một chút lòng riêng.
Mới gặp An Hồng đầu tiên, trong lòng Tạ tiên sinh đã thấy rất hài lòng.
Đó là một cô gái trẻ người cao gầy, màu da hơi ngăm ngăm, tóc được buộc cao cao thành một cái đuôi ngựa, mặc chiếc áo T-shirt bình thường cùng chiếc quần jeans, trên chân là một đôi giày xăng ̣đan kiểu dáng vẻ người lớn. diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn Trên lưng của cô đeo một cái ba lô hai quai, kéo một cái va li có chút cũ kỹ, cúi đầu đứng cô độc ở dưới ánh nắng chói chang.
Sau khi nhìn qua vóc dáng bề ngoài, khi cô ngẩng đầu lên. Tạ tiên sinh nhìn thấy ngũ quan của cô. Đôi mắt của cô nhìn không được gọi là xinh đẹp lắm, nhưng cẩn thận nhìn lại, thì sau đó lại cảm thấy có ý nhị khác. Càng đặc biệt hơn chính là, trong ánh mắt dài nhỏ đó của cô, có một cái gì đó mà anh không thể đọc được. Ở trong lòng Tạ tiên sinh phỏng đoán, trên thân cô bé này dường như có rất nhiều chuyện xưa, nhưng mà cô đã áp hết thảy ở trong lòng. Lúc này ánh mắt của cô thật trống rỗng và bối rối, thậm chí có một chút tuyệt vọng.
Cô gái kia thật khách khí, từ đầu tới đuôi, cô không hề nói một lời nào. Tạ tiên sinh đã nói với cô rất nhiều chuyện, nhưng cô cũng chỉ có gật đầu, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn, em đã biết.”
Cô dường như đều không có hứng thú đối với bất cứ chuyện gì. Có khi cô còn có thể kinh ngạc đến ngẩn người, tuyệt không giống với một người trẻ tuổi vừa mới tốt nghiệp, đều sẽ tràn ngập tò mò đối với hết thảy mọi thứ trước một xã hội tươi mới.
Mãi cho đến lúc anh rời đi, chào hỏi An Hồng, nhưng cô gái trẻ vẫn cứ chỉ trầm mặc giống như vàng.
Làm sao Tạ tiên sinh có thể không buồn bực kia chứ? Vì như thế, cô đã trực tiếp đánh tan ý định anh muốn mời cô dùng cơm.
An Hồng chính thức tiến vào làm việc tại Phong Nguyên.
Cô vào làm tại bộ phận dự toán, bắt đầu kỳ thử việc.
Cô bạn Tiểu Lý cùng phòng với An Hồng làm thư ký ở một xí nghiệp đầu tư nước ngoài, mỗi ngày đều trang điểm xinh xắn đẹp đẽ để đi làm. Thời gian nhàn rỗi thì thích dạo phố, ngâm mình ở quán đêm, mua nhiều loại quần áo túi xách, đồ trang điểm. Tóm lại, thói quen sống đều rất không phù hợp với An Hồng. Vì thế, hai cô gái chỉ là giao thiệp sơ sơ. Cùng sống ở dưới một mái nhà mà giống như hai người xa lạ vậy.
An Hồng làm việc rất chân thành, khiêm tốn lại hiếu học. Giờ làm việc cũng không làm những chuyện gì đó không liên quan gì đến công việc. Đến lúc nghỉ trưa thì cô cũng sẽ không hề ngồi tán gẫu bát quái với các nữ đồng nghiệp xấp xỉ cùng tuổi, cũng tạo thành một cái hậu quả. Các lãnh đạo công ty cùng với một số nam đồng nghiệp đều rất thích cô, bởi vì cô nghe lời, dịu dàng, ít nói, kiệm lời. Biểu hiện trong công việc của cô cũng rất tốt, luôn giao ra dự toán trước thời gian, hơn nữa ít khi có sai lầm. Thế nhưng mà, có vài người nữ đồng nghiệp ba mươi tuổi liền bắt đầu bài xích cô, nhất là gái ế lớn tuổi Laura trong văn phòng, luôn cảm thấy An Hồng thật biết giả vờ.
Một ngày trong bữa ăn cơm trưa ở căn tin, An Hồng một mình im ắng ngồi ở chỗ kia, một nam đồng nghiệp làm việc ở bộ công trình tên là Tiền Kiến Tường bưng đĩa cơm đến ngồi ở đối diện với cô.
An Hồng ngẩng đầu nhìn anh một cái, tiếp tục cúi đầu lặng yên ăn cơm.
Mấy người phụ nữ kiaa thì ngồi ở bàn bên cạnh bọn họ. Laura liếc mắt lườm An Hồng một cái, bĩu bĩu môi vẻ khinh thường.
Tiền Kiến Tường ăn cơm, sau đó bắt đầu nói chuyện với An Hồng.
“Em là nhân viên mới tới làm việc tại bộ phận dự toán phải không?”
“Vâng!” Giọng nói của An Hồng như tiếng muỗi kêu.
timviec taitro
“Tên anh là Tiền Kiến Tường, em tên là gì?”
“An Hồng.”
“Chữ An trong yên tĩnh đúng không? Cái họ này rất ít gặp, vậy còn Hồng? Chữ Hồng trong màu đỏ phải không?”
“ Chữ Hồng trong to lớn.”
“Nghe rất mạnh mẽ.” Tiền Kiến Tường nhìn vào đĩa cơm của An Hồng, “Làm sao em ăn ít như vậy?”
“Không ít đâu, đủ ăn.”
“Tiểu An, anh có thể gọi em như vậy được không? Em vào làm trong công ty cũng đã được mấy tuần lễ rồi, tại sao cũng không đi chào hỏi thăm thú các bộ phận khác vậy? Em không biết chứ, chúng ta cũng đang thảo luận về một mỹ nữ gần đây mới được tuyển vào bộ phận dự toán đó!”
“. . .”
“Tiểu An, An Hồng, Tiểu An. . .” Nói đến đây Tiền Kiến Tường tựa như hứng trí lên. Anh ta lẩm bẩm tên An Hồng, đột nhiên nói, “À này, đã từng có người nào gọi em bằng cái tên An An chưa? Em có cảm giác thấy tên em gọi như vậy thật là dễ nghe hay không?”
Nghe thấy cách gọi tên là “An An” như vậy, cả người An Hồng nổi lên một tầng da gà, bàn tay đang cầm thìa cũng run rẩy lên.
“An An, An An, Hắc… hắc, nghe thật đúng là rất dễ nghe nhỉ.” Tiền Kiến Tường chú ý tự tại vui vẻ, hoàn toàn không chú ý đến sắc mặt của cô gái ngồi đối diện đã trắng bệch, môi run run.
“Không được gọi tôi là An An.” An Hồng nói gằn ra từng tiếng.
“Tại sao vậy? Thật là dễ nghe mà, khà khà, An An, nghe như vậy dễ nghe hơn là gọi Hồng Hồng.” Tiền Kiến Tường cười đến rất vui vẻ.
An Hồng buông thìa xuống, ngẩng đầu lên chăm chú nhìn anh ta: “Tôi đã nói, không được gọi tôi là An An.”
“Chỉ đùa một chút thôi chứ sao.” Tiền Kiến Tường thấy hình dạng của cô như vây, cảm thấy kỳ quái, “Thật sự là rất dễ nghe, An An, về sau anh cứ gọi em như vậy nhé!”