Một đêm này, An Hồng ngủ rất sâu, không mộng mị, ý thức cuối cùng trước khi rơi vào mê man, đó là cô nằm nghiêng, Lộ Vân Phàm dịu dàng ôm chặt cô từ phía sau.
Cơ thể hai người cong lại, giống như tư thế thai nhi nằm trong bụng mẹ, lưng An Hồng dán chặt vào lồng ngực của Lộ Vân Phàm, nghe tiếng tim đập trầm ổn của anh, cứ như vậy nhắm mắt lại, tiến vào mộng đẹp.
Sáng ngày hôm sau, khi An Hồng tỉnh lại thì trời đã sáng. Cô phát hiện bên cạnh chỉ có chăn mền hỗn độn, không có bóng dáng của Lộ Vân Phàm. Cô dụi mắtn, ghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy người đàn ông đang ở phía trước cửa sổ lồi.
Lộ Vân Phàm kéo rèm, cửa sổ hơi hé mở.
Phía trước chỉ có một lớp rèm lụa trắng đang đung đưa theo gió. Ánh mặt trời lọt qua khung cửa rơi trên người anh.
Lộ Vân Phàm cầm Laptop ngồi ở trên bệ cửa sổ, đang gõ chữ. Anh đeo tai nghe nên không phát hiện ra An Hồng đã tỉnh lại.
An Hồng còn chưa muốn ngồi dậy, cô nằm trên giường, cẩn thận quan sát dáng vẻ người đàn ông kia.
Tóc anh nhìn hơi ẩm ướt, không biết là do vừa mới tắm hay là vì vuốt keo, đường cong gò má hoàn mỹ, sống mũi cao, môi mỏng mím lại, góc nghiêng cằm thêm một phần thì quá cứng ngắc, thiếu một phần thì quá mềm yếu, trong mắt An Hồng thì rất hoàn hảo. Anh hơi hếch cằm, thân hình cao lớn, mặc chiếc áo nỉ màu nâu nhạt, quần dài, nhìn có chút dáng vẻ của một người đàn ông trong gia đình.
An Hồng không tự chủ được nở nụ cười, tiếp đó nhìn đến chân phải của anh.
Nửa thân hình bên phải hướng về phía An Hồng, An Hồng có thể thấy Laptop đang đặt song song trên đùi, nhưng bên phải lại không đeo chân giả, ống quần dài đặt lên bệ cửa sổ.
Bàn tay An Hồng nắm chặt ga giường, vùi mặt vào trong chăn.
Lúc này, Lộ Vân Phàm vừa vặn nghiêng đầu nhìn cô một cái, thấy cơ thể An Hồng hơi run rẩy.
Anh bỏ tai nghe xuống, hỏi: “Em sao vậy? Có phải vì mở cửa sổ nên lạnh hay không?”
An Hồng khôi phục lại tâm tình, từ trong trong chăn ngẩng lên nhìn anh nói: “Không có việc gì, em muốn đi toilet.”
Lộ Vân Phàm mỉm cười, đặt máy tính sang một bên, cầm lấy nạng đang dựa lên tường, đứng dậy rời khỏi bệ cửa sổ, anh cúi người xuống, lấy ống quần bên phải gập lên nhét vào trong cạp quần, chống nạng đi đến bên giường.
An Hồng vẫn ngửa mặt nhìn anh.
Lộ Vân Phàm ngồi lên mép giường, đưa tay nhẹ nhàng xoa lưng An Hồng, An Hồng vẫn nằm trên giường, chăn chỉ kéo đến eo, lộ ra hơn nửa lưng, da thịt nhẵn nhụi, đường cong lả lướt.
An Hồng được Lộ Vân Phàm vuốt ve, cảm thấy rất thoải mái, cô hé mắt nhìn đồng hồ đeo tay đặt trên tủ đầu giường, đột nhiên bật người dậy, tay chân luống cuống mặc áo choàng tắm lên người.
“Sao vậy?” Lộ Vân Phàm nhìn cô vừa nhanh chóng đeo đồng hồ lên tay vừa xem giờ.
“Đã hơn chín giờ rồi! Em có chuyến bay lúc một giờ chiều! Còn phải trở về khách sạn thu dọn hành lý, sắp không kịp.” Cô vội vã xuống giường, chạy ra phòng khách.
Lộ Vân Phàm nhanh chóng nắm lấy cổ tay cô, An Hồng nghiêng đầu nhìn anh, anh nhìn cô nói:
“Đổi vé đi, ở lại thêm một ngày.”
An Hồng lập tức liền ngây ngẩn cả người, cô suy tư chốc lát, quyết định đồng ý với anh.
Bên ngoài khu chung cư Quảng Hòa có một dãy cửa hàng độc quyền của Zara, chất lượng trung bình nhưng cái gì cũng có. Lộ Vân Phàm gọi điện đến cửa hàng, nói nhân viên bán hàng đưa tới một bộ trang sức, quần áo lót, T-shirt, áo khoác, quần dài, còn có giầy, túi xách, đầy đủ từ trong ra ngoài. Số đo của An Hồng anh vẫn nhớ rõ, tất cả đều rất vừa vặn, làm An Hồng vô cùng kinh ngạc.
Không đi ra ngoài nên An Hồng cũng không dùng đến những đồ vật này. Cô chỉ mặc một chiếc áo T-shirt màu đen của Lộ Vân Phàm và một chiếc quần đi biển màu sắc sặc sỡ, đi tới đi lui trong phòng. Lộ Vân Phàm nhìn quần áo rộng thùng thình của mình mặc trên thân thể mảnh mai thon gầy của An Hồng, bả vai kéo dài đến tận khuỷu tay, cảm thấy rất buồn cười.
Lúc An Hồng tìm đồ ăn trong tủ lạnh, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác kỳ quái, cô nghiêng đầu nhìn người kia đang ngồi trên sô pha, chân trái đặt lên bàn trà, điều khiển ti vi trong tay không ngừng chuyển kênh.
An Hồng nháy mắt mấy cái, nghiêng đầu suy nghĩ, vẫn cảm thấy có chút không thật.
Mới chỉ một đêm, không phải là cô đang tính toán nối lại chuyện yêu đương cùng Lộ Vân Phàm?
Cô tự giễu lắc đầu một cái, cảm thấy cuộc sống thật đúng là một bộ phim cẩu huyết.
Buổi trưa, An Hồng thấy trong nhà Lộ Vân Phàm chỉ có mấy loại —— rau cải, trứng gà, mì vằn thắn, liền lấy dùng làm bữa trưa,—— trứng chiên, rau xào, mỗi người một tô mì vằn thắn thật lớn. Hai người cùng nhau ngồi ăn cơm, trong không khí có chút lúng túng.
Lộ Vân Phàm nhìn vẻ mặt nghiêm trang của An Hồng, nhịn không được đưa tay nhéo má cô, nói: “Quản lý An! Em còn muốn giả vờ đứng đắn đến lúc nào?”
“Sao thế!” An Hồng cau mày hất tay Lộ Vân hàm, nhìn vào mắt anh, Lộ Vân Phàm có vẻ rất vui, đang cười nhe răng, An Hồng thấy dáng vẻ của anh, cũng không nhịn được nở nụ cười.
Lộ Vân Phàm nói: “An An, lần này trở về, em từ chức luôn đi.”
“Từ chức?” An Hồng sửng sốt, tinh thần vừa mới tốt lên lập tức xẹp xuống.
“Đúng vậy, không phải là em đã đồng ý với anh sẽ trở về thành phố J còn gì, sao có thể ở Phong Nguyên làm việc được nữa?” Lộ Vân Phàm nhét mì vằn thắn vào miệng, vừa nhai vừa nói.
An Hồng trầm mặc, trong lòng nghĩ đến lời hứa của cô đối với Lộ Vân Phàm, muốn cô rời khỏi Phong Nguyên, rời khỏi thành phố T, nhưng mà cô vẫn chưa có chuẩn bị thật tốt.
Sinh sống 6 năm tại thành phố đó, mua nhà, mua xe, từ một nhân viên quèn lên Phó giám đốc, rất khổ cực, tất cả đều là công sức lao động vất vả cần cù.
Quãng thời gian thanh xuân tươi đẹp nhất của An Hồng trôi qua 6 năm ở đó, uống rượu một mình, hút thuốc một mình, chạy bộ sáng sớm một mình, cô đơn tịch mịch, mỗi ngày điên cuồng làm thêm giờ, trên xe buýt bị quấy rối, công việc phạm sai lầm bị giám đốc trách mắng. Tông vào đuôi xe người khác, đội mưa chờ cảnh sát giao thông đến giải quyết, lớn tiếng cò kè mặc cả cùng đối phương. Vì Tiêu Lâm đi du học mà chạy đi chạy lại, ở tiệc sinh nhật của đồng nghiệp cả đêm chè chén, uống đến say mèm, cùng Lưu Diễm xông pha đổ máu trong cửa hàng hạ giá, còn có một lần lại một lần xem mắt, hẹn hò cùng Triệu Đức Sinh vô vị tẻ nhạt......
An Hồng đối với thành phố kia thực sự có tình cảm, cô rất cảm kích thành phố T, khi cô không có chỗ để đi thì bao dung đón nhận, cô từng nghĩ rằng, cả cuộc đời mình sẽ trôi qua ở đấy.
Nhưng mà bây giờ, ngay lập tức muốn cô từ bỏ tất cả, cô đột nhiên cảm thấy không thể buông được. Quyết định đêm hôm trước tương đối vội vàng, An Hồng thừa nhận chính mình không cân nhắc chu toàn, cho dù có trở lại bên cạnh Lộ Vân Phàm, cuộc sống có thể tốt hơn nhưng An Hồng vẫn không can tâm, tất cả những gì có được đều do cô cố gắng phấn đấu, làm sao có thể dễ dàng coi như mây khói?
An Hồng nhìn Lộ Vân Phàm, nói: “Có thể cho em một chút thời gian được không? Em đang phụ trách một số hạng mục, hơn nữa Phong Nguyên đối với em không tệ, sau khi quay về, em sẽ nói chuyện với Tân Duy, đợi đến khi các dự án trong tay hoàn thành, em sẽ rời đi. Em chắc chắn sẽ không nhận thêm dự án nào khác, cũng phải cần đến một tháng. Thật ra thì...... Em cảm thấy chúng ta không cần gấp gáp như vậy, dù sao cũng đã qua nhiều năm, anh thấy thế nào?”
Lộ Vân Phàm nhìn cô chằm chằm, nhét mì vắn thắn vào miệng, gật đầu nói: “Được rồi, cứ theo ý em đi.”
Sau đó, thừa dịp An Hồng không chú ý, anh rất nhanh chóng múc một muỗng mì vằn thắn lớn, nhét vào miệng cô, An Hồng suýt chút nữa thì bị sặc, thật vất vả mới nuốt xuống lại phát hiện ra khóe mắt cong cong của Lộ Vân Phàm đang cười đến vui vẻ.
Buổi chiều...... Buổi chiều là thời gian rất tốt để ngủ trưa...... Cũng như...... là thời điểm tốt để làm chuyển xấu.
An Hồng nằm trong ngực Lộ Vân Phàm lại bị chuông điện thoại di động đánh thức.
“Ai vậy?” Lộ Vân Phàm có chút bất mãn, châu đầu vào nhìn màn hình điện thoại của An Hồng, hiển thị cuộc gọi đến là—— Lâu Tĩnh Tĩnh.
Anh yên tâm quay người ngủ tiếp, An Hồng nhận điện thoại:
“Alo, Tĩnh Tĩnh à.”
“Aiiii! Là mình đây An Hồng, cậu vẫn ở thành phố J hả?”
“Vẫn còn.”
“Là như vậy, Thẩm Kha nói buổi tối mọi người tụ họp một chút, cùng đi hát hò, cậu ấy biết cậu đang ở thành phố J, nói mình nhắn lại với cậu. Không phải là cậu sẽ bay chuyến tối nay đấy chứ?”
“Không phải, là chuyến bay lúc năm giờ chiều.” An Hồng thành thật trả lời.
“A...... Vậy cậu sẽ đi sao?”
“Đi, cậu nói cho mình thời gian và địa điểm.”
“8 giờ tại Tiền Qũy ở Crown Plaza.”
“8 giờ, Tiền Quỹ, mình biết rồi.”
“Được! Mình đã hoàn thành nhiệm vụ, buổi tối gặp lại! Bái bai.”
“Bái bai.”
Cúp điện thoại, An Hồng ngồi dậy, liền nhìn thấy người nào đó đang nằm trên giường trương ra bộ mặt thối.
“Buổi tối 8 giờ? Tiền Quỹ?” Lộ Vân Phàm híp mắt hỏi, “Em đã hỏi anh sẽ cho em đi hay chưa!”
Trong đầu An Hồng xoay vòng một lúc mới hiểu được ý tứ trong lời nói của anh: “ Lộ tổng, anh có cho em đi không?”
“Không!”
“......”
An Hồng không để ý đến anh, trực tiếp ngồi bên mép giường bắt đầu mặc quần áo.
Lộ Vân Phàm ngồi dậy, cánh tay dài vươn tới ôm lấy An Hồng từ phía sau.
Đầu anh đặt vào hõm vai An Hồng nói: “Đừng đi! Khó có được em ở chỗ này, Lâu Tĩnh Tĩnh thì gặp lúc nào chẳng được, em ở lại với anh.” Giọng nói của anh có chút nài nỉ, An Hồng nghe được cảm thấy buồn cười, nghĩ thầm, thì ra đàn ông căn bản cũng sẽ không lớn lên.
“Không chỉ Tĩnh Tĩnh mà còn có mấy bạn học cấp ba, mọi người cùng nhau đi hát.” An Hồng bình tĩnh trả lời anh.
“Cái gì? Là hội cấp ba tụ tập à?” Lộ Vân Phàm rất kinh ngạc.
“Ừ...... Thẩm Kha đang ở thành phố J, muốn tụ tập mọi người họp mặt. Cậu ấy cũng rất ít khi trở lạilại.”
“Thẩm Kha!!” Lộ Vân Phàm lập tức liền buông lỏng tay, anh xoay An Hồng lại, nhìn cô chằm chằm, nói từng câu từng chữ, “Không! Cho! Đi!”
“Kệ anh.” Đối với dáng vẻ này của anh, An Hồng cũng không cảm thấy ngạc nhiên, mặc quần áo xong liền đứng lên.
Lộ Vân Phàm trơ mắt nhìn cô từ từ đi tới cửa phòng ngủ, lúc này, An Hồng đột nhiên quay đầu lại hỏi:
“Lộ Vân Phàm, anh có muốn đi cùng em hay không?”
“Không!!” Giọng nói của Lộ Vân Phàm rất lớn, kéo chăn chùm qua đầu.
An Hồng lắc đầu cười rộ lên, đi đến toilet trong phòng khách.
Tám giờ tối, cả người An Hồng từ trong ra ngoài từ trên xuống dưới toàn đồ Zara, xách túi Zara xuất hiện ở phòng bao VIP của Tiền Qũy.
Lâu Tĩnh Tĩnh nhìn thấy lập tức đi ra đón, thân thiết kéo tay cô.
An Hồng vừa hỏi han vừa nghiêng đầu, nhìn thấy Thẩm Kha đang ngồi trong đám bạn học cấp ba.
Thẩm Kha mặc một chiếc áo len cổ chữ V màu đỏ, cổ áo sơ mi trắng lật ra bên ngoài, quần thể thao màu vàng nhạt, giày da màu nâu, trên tay đeo đồng hồ màu bạc, nhìn có vẻ tùy ý nhưng lại rất tinh tế, đeo kính gọng vàng, vừa liếc mắt đã nhìn thấy An Hồng.
“An Hồng.” Anh giang hai cánh tay đi về phía An Hồng, An Hồng khẽ mỉm cười, cũng giang tay ra, hai người nhẹ nhàng ôm một cái, An Hồng nghe Thẩm Kha nói, “Đã lâu không gặp, cũng 7 năm rồi.”
“Đúng vậy, thực sự rất lâu rồi.” Buông tay ra, An Hồng quan sát anh rồi hỏi, “Đã có bạn gái chưa? Có thích cô gái Úc xinh đẹp nào không?”
“Mình vẫn thích con gái Trung Quốc hơn.” Thẩm Kha cười lắc đầu, “Duyên phận chưa tới!”
Lúc này, mấy người bạn cấp ba lần lượt tới, mọi người đã nhiều năm không gặp An Hồng và Thẩm Kha, nhao nhao chào hỏi, cũng có vẻ hơi kích động.
Lớp trưởng cũ nói: “Bọn mình tám năm qua mỗi năm đều tụ tập một lần, chính là vẫn thiếu mấy người đã xuất ngoại, để cho mọi người có mặt đông đủ thực sự không dễ.”
Một nhóm người bắt đầu hỏi han nhau, có người hát, có người uống rượu vung tay vung chân, có người chơi xúc xắc, có người nói chuyện phiếm.
Lâu Tĩnh Tĩnh cầm Mic biểu diễn rất say sưa, An Hồng ngồi trên ghế sô pha, câu được câu không trò chuyện với Thẩm Kha về công việc, cuộc sống gần đây. Thẩm Kha nhìn An Hồng hỏi: “Đúng rồi, cậu có tin tức gì của Lộ Vân Phàm không?”
“Hả?” An Hồng giật mình, nghĩ thầm ta mới từ trong chăn của Lộ Vân Phàm chui ra đây, không khỏi cảm thấy buồn cười, gật đầu nói, “À...... Mình vẫn liên lạc với anh ấy.”
“Đã nhiều năm không gặp cậu ấy rồi, sau này hai người thế nào? Mình nghe nói các cậu đã chia tay.”
“À...... Đúng vậy.” An Hồng có chút xấu hổ, chuyện giữa cô và Lộ Vân Phàm, tất cả các bạn học cấp ba không ai không biết rõ. Cô đốt điếu thuốc, hỏi, “Không ngại chứ?”
Thẩm Kha lắc đầu, lại hỏi: “An Hồng, thật ra thì có một vấn đề, mình vẫn muốn hỏi cậu.”
“Chuyện gì?” An Hồng hít một hơi thuốc lá, nheo mắt lại nhìn anh. Làn khói trắng phiêu đãng trước mắt, làm cô có cảm giác không chân thực.
“Chính là...... Nếu như lúc ấy Lộ Vân Phàm chưa từng xuất hiện, hai chúng ta có thể ở cùng một chỗ hay không?”
An Hồng lập tức liền cười lên, cô lắc đầu một cái nói: “Thật xin lỗi, sẽ không.”
Thẩm Kha cũng mỉm cười: “Mình biết ngaymà. Nhưng cậu cũng quá tổn thương lòng tự ái của mình đi, lại còn không an ủi mình chút nào!”
An Hồng nhìn anh nói: “Khi đó chúng ta vẫn chưa hiểu những chuyện này, căn bản đó cũng không phải tình yêu.”
Bọn họ ngồi song song tựa vào ghế sô pha, Thẩm Kha khoanh tay trước ngực, An Hồng cầm điếu thuốc nhìn nhau cười cười, hoàn toàn không để ý đến khuôn mặt lạnh lẽo trước cửa.
Cho đến Lâu Tĩnh Tĩnh hét ầm lên, mọi người mới phát hiện ra trong phòng có thêm một người.
“A a a a a —————— Lộ Vân Phàm?? Lộ Vân Phàm!! Thật sự là cậu!! Cậu...tại sao cậu lại ở đây??”
An Hồng giật mình quay đầu nhìn sang, vẻ mặt người kia đã thối đến cực điểm.
Cô lập tức đứng lên, đi tới bên cạnh anh, nhỏ giọng hỏi: “Sao anh lại tới đây? Không phải là anh không thích đến hay sao?”
“Em quản được anh à.” Lộ Vân Phàm cắn răng trả lời, sau đó đột ngột đổi thành khuôn mặt tươi cười, nhiệt tình chào hỏi với các bạn học cũ đang vô cùng kinh ngạc: “Hi! Các cậu vẫn còn nhớ mình đấy chứ, đã nhiều năm không gặp rồi!”
An Hồng đen mặt, hoàn toàn nín lặng.