Bước vào kỳ nghỉ đông, An Hồng đồng ý lời mời đi đến nhà ba Mẹ Hàn Hàn để làm khách. Cô có chút đau đầu, bởi vì hàm ý này có nghĩa, có lẽ cô sẽ được gặp Hàn Hiểu Quân.
Một năm qua, thỉnh thoảng cô cũng sẽ đi đến nhà họ Hàn để thăm ba Mẹ Hàn Hàn một chút. Ngay từ khi An Hồng còn nhỏ, hai người bọn đã đối xử với cô rất tốt. An Hồng vẫn luôn ghi nhớ ở trong lòng. Chỉ là mỗi một lần cô đi đến nhà họ Hàn, thì Hàn Hiểu Quân cũng không có ở đây. Anh phải đi làm việc, hoặc là phải đi công tác, cũng không biết có phải là do anh cố ý tránh An Hồng hay không nữa. Một năm thật dài, anh chưa bao giờ gọi điện thoại cho cô, ngay cả khi cô thi đại học, kết thúc kỳ thi cô nhận được thông báo trúng tuyển, anh cũng không hề ghé qua.
Thấy anh tuyệt tình như thế, An Hồng cũng giằng co không muốn liên hệ cùng với anh. Thời gian lâu dài, cô cũng có chút hoảng hốt, một người đã quen biết suốt mười mấy năm qua như thế, di@en*dyan(lee^qu.donnn), cứ như vậy mà rời xa khỏi bản thân mình, cô không phải là không thấy thương tâm.
Có những lúc An Hồng đã tưởng, mình có phải là mình đã làm quá rồi không. Cô đã từng cho là tình cảm của mình với Hàn Hiểu Quân sẽ gắn bó đến già, không nghĩ tới, chỉ là bởi vì một Tần Nguyệt kia, mà hết thảy đều thay đổi biến dạng.
Nghĩ đến Tần Nguyệt, trong lòng An Hồng lại cảm thấy có một hồi khó chịu. Người này đã từng là người bạn tốt nhất của cô, sau này không hiểu vì sao liền xa nhau. Về sau này, khi tỉnh táo lại, An Hồng lại nghĩ đến Tần Nguyệt đã từng đối xử tốt với cô như thế nào. Ở trong những năm tháng thời sơ trung cô thực cô độc lại tự ti, tình bạn của Tần Nguyệt đã từng cho trái tim của An Hồng một sự ấm áp thật sâu. Khi đó chuyện xưa của các cô , vẫn không có liên quan gì đến Hàn Hiểu Quân. An Hồng tin tưởng, Tần Nguyệt đối xử tốt với cô như vậy là thật tâm. Nhưng vì cái gì, sau khi cô biết được Tần Nguyệt thích Hàn Hiểu Quân thì cô cũng không thể nào làm ra vẻ tự nhiên chung sống cùng với Tần Nguyệt được nữa!
An Hồng biết mình vẫn còn để ý, Diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn nhưng lại không có cách nào để giải thoát. Cô tự hỏi chính mình, đến cùng có phải đúng là bản thân cô đã thích Hàn Hiểu Quân rồi hay không, thì đáp án lại là - không biết.
An Hồng được nghe từ miệng của mẹ Hàn, biết được Hàn Hiểu Quân kết giao với Tần Nguyệt chẳng phải là được thật thuận lợi. Hai người gặp mặt nhau cũng không nhiều, bởi vì Hàn Hiểu Quân thường xuyên đi công tác, thậm chí khi chia tay cũng đã làm náo loạn lên đến một hai lần rồi. Tần Nguyệt thi đỗ vào đại học J, chuyên ngành tiếng Anh. trường học ở ngay bên cạnh trường đại học Z. Thế nhưng An Hồng chưa bao giờ gặp mặt Tần Nguyệt. Kỳ thực, từ sau khi chia lớp nghệ thuật, thì An Hồng liền không còn nói chuyện nhiều với cô nữa.
Hàn Hiểu Quân, Tần Nguyệt, Hàn Hiểu Quân, Tần Nguyệt... Nghĩ đến hai người kia, An Hồng đã cảm thấy tim mình loạn như ma. Cô lắc lắc đầu, giữ vững tinh thần, trên tay cầm túi hàng tết gõ cửa chính nhà họ Hàn.
Ba Mẹ Hàn Hàn nhiệt tình chào hỏi An Hồng, di●ễn‿đàn‿l●ê‿quý‿đ●ôn.An Hồng lặng lẽ nhìn quanh bốn phía, mẹ Hàn nhìn thấy bộ dáng của cô, cười nói: “Đừng tìm nữa, Hiểu Quân không có ở nhà đâu.”
“Tết mừng năm mới mà anh ấy cũng không chịu về nhà hay sao ạ?” lúc này vẫn đang là trong tháng mà. An Hồng không nói nên lời trong lòng cũng không biết là nên thất vọng hay là cảm thấy may mắn, sau khi cân nhắc tỉ mỉ, cô nhận ra là sự thất vọng vẫn có nhiều hơn một chút.
Mẹ Hàn nói: “Đã trở về nhà rồi, nhưng hôm nay giống như có chút việc gì đó, nên nó vội vã đi ra ngoài rồi. Dì cũng đã nói với nó là con sắp tới, nó nói lại là sẽ trở lại ăn cơm chiều. Hai đứa cũng đã lâu không gặp nhau rồi còn gì?”
“Đúng vậy đấy ạ, một năm rồi.” Nghĩ đến tết mừng năm mới năm trước, mình có thái độ xa cách đối với Hàn Hiểu Quân, ở trong lòng An Hồng liền thở dài một hơi, cảm thấy có một ít hối hận.
“Hồng Hồng, chuyện của con và Hiểu Quân chuyện, dì cũng biết đại khái. Kỳ thực ra, diễ↕nđ↕ànlêq↕uýđ↕ôn cho dù con không trở thành con dâu của nhà của chúng ta, dì và chú cũng vẫn luôn hy vọng con và Hiểu Quân vẫn có thể thân thiết với nhau như trong quá khứ vậy. Chúng ta vẫn luôn luôn coi con như con gái trong nhà. Nếu như Hiểu Quân chọc giận con, thì con cũng thể tình mặt mũi của chú dì đây mà tha thứ cho nó đi. Chuyện tình cảm cũng không ai có thể nói tốt được, dì cũng đã trải qua thời tuổi trẻ nên rất hiểu. Một lát nữa nếu như con gặp gỡ với nó, con cũng nên vui vẻ trò chuyện với nó có được không? Kỳ thực nó vẫn luôn luôn thật sự quan tâm đến con đó. Khi con đã thi vào trường đại học xong, nó liền gọi điện thoại hỏi chúng ta xem kết quả con thi như thế nào. Biết con đã thi đỗ được vào trường đại học Z, học khoa kiến trúc như vậy, nó khả cao hứng.”
Mẹ Hàn lôi kéo tay của An Hồng, kể lể câu chuyện thật dài một hồi. Khi bà nói xong, hốc mắt của An Hồng cũng có chút đỏ, cô gật gật đầu, nói: “Dì à, Hiểu Quân anh ây không hề chọc giận gì cháu đâu, mọi chuyện xảy ra cho đến bây giờ đều là... đều là do cháu không tốt.”
Kết quả, thẳng cho đến khi ăn cơm tối xong, nói chuyện hàn huyên rồi ăn hoa quả xong, Hàn Hiểu Quân cũng chưa có trở về. Mẹ Hàn gọi điện thoại cho anh, biết được anh còn có chuyện vẫn chưa xử lý xong, chỉ có thể bất đắc dĩ chuyển lời cáo lỗi với An Hồng.
An Hồng cười cười nói nếu cô có thời gian rảnh sẽ gọi điện thoại cho Hàn Hiểu Quân, cầm chiếc túi của mình lên liền hướng ba Hàn mẹ Hàn nói lời cáo từ.
Lúc này đã là 8 giờ rưỡi tối, ba Hàn muốn lái xe đưa An Hồng đi, nhưng An Hồng khéo léo từ chối, nói mình sẽ đi xe bus công cộng trở về.
Đi đến chỗ cổng tiểu khu nơi nhà họ Hàn ở, An Hồng đối mặt với một chiếc xe vừa đi tới, đèn pha của xe ô tô chiếu vào ánh mắt của An Hồng, làm cho cô phải nâng tay lên để che tầm mắt của mình, lui qua ven đường.
Chiếc xe hơi màu bạc chạy đến bên cạnh An Hồng, bỗng nhiên liền ngừng lại. An Hồng không kiềm chế nổi liền quay đầu nhìn thoáng qua, chỉ thấy cửa chỗ người điều khiển xe được nhanh chóng mở ra. Một người vội vội vàng vàng đi xuống xe.
Tóc của anh cắt ngắn ngủn, mặc chiếc áo lông màu sẫm cùng chiếc quần Jeans màu sáng, đôi mắt mở to ở lóe sáng ở trong bóng đêm.
“A Hồng!” Hàn Hiểu Quân gọi cô. Nhìn thấy An Hồng lảng lặng đứng ở ven đường nhìn anh, đột nhiên anh liền nở nụ cười. Nụ cười này có bao nhiêu quen thuộc, chẳng sợ trời đang tối đen, đèn đường thật mờ mịt, An Hồng vẫn có thể cảm nhận được nụ cười tươi tắn ấm áp cùng quan tâm của Hàn Hiểu Quân như trước.
“Cô bé ngốc này, không nhận ra anh hay sao?” Anh đi đến bên cạnh An Hồng đưa tay lên liền nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của cô, “Một năm không gặp nhau, cuộc sống đại học của em như thế nào rồi?”
An Hồng vẫn cứ ngẩng đầu nhìn anh, không nói một lời.
Hàn Hiểu Quân bất đắc dĩ cười cười: “Có chuyện gì vậy? Ngẩn người ra cái gì? Anh vội vã gấp gáp trở về muốn được gặp em. Trong lòng lại sợ em đã đi mất rồi!”
“Hiểu Quân.” An Hồng nhìn chăm chú vào anh, rốt cục mở miệng, “Gần đây anh có khỏe không?”
Hàn Hiểu Quân càng cười đến vui vẻ, hai tay để ở trong túi quần, gật đầu nói: “Cũng không tệ, chính là công việc tương đối bận rộn, còn em thế nào?”
“Em rất khỏe.”
Hàn Hiểu Quân chỉ chỉ lên xe: “Lên xe đi, anh đưa em trở về.” An Hồng suy nghĩ một chút, đồng ý.
Ngồi ở ghế kế bên tài xế, An Hồng vụng trộm quay đầu nhìn gương mặt nhìn nghiêng của Hàn Hiểu Quân. Vẻ mặt của anh chuyên chú, hình dáng gương mặt tựa như được điêu khắc, qua ánh sáng lóe lên ở ngoài cửa kính xe chiếu vào có vẻ phá lệ rõ ràng.
Cô thực sự không biết anh đã biết lái xe, càng không biết anh đã mua xe, bọn họ thật sự đã xa cách nhau thật lâu thật lâu rồi. Lâu đến mức không biết những chuyện đã xảy ra của nhau trong khoảng thời gian xa cách đó. Không biết cả hai đã có thâm bạn bè mới hay không, có những chuyện cao hứng hay những chuyện thương tâm gì hay không! An Hồng nghiêng đầu lại nhìn ra phía ngoài cửa sổ, cảm thấy thời khắc mình ngồi ở bên người Hàn Hiểu Quân như thế này, có một loại cảm giác không chân thực.
Hàn Hiểu Quân đột nhiên mở miệng hỏi: “Em mua điện thoại di động chưa?”
“Hả?” An Hồng cả kinh, lập tức lắc đầu, “Không em chưa mua!”
“Hiện tại không phải là sinh viên đại học đều có di động hay sao?”
“Trong lớp của chúng ta cũng không nhiều lắm.” An Hồng nghĩ nghĩ, trước khi tiến vào kỳ nghỉ đông, trong ban chỉ có 5, 6 bạn học trong lớp là có điện thoại di động. Mà điện thoại di động cũng không phải là nhu yếu phẩm của cuộc sống, ít nhất là cô cảm thấy như vậy.
“Vậy sao? Số điện thoại di động của anh em đã biết rồi, đúng không? Khi nào em có điện thoại di động, nhớ phải nói cho anh mã số của em đó.”
“Vâng!”
“Bà ngoại gần đây có khỏe hay không?”
“Cũng bình thường, thân thể coi như cũng khỏe mạnh, vững vàng.”
“Còn em? Có kết giao với bạn trai chưa?”
“Chưa có.” An Hồng cười, “Em không lo lắng chuyện này lắm.”
Hàn Hiểu Quân không lên tiếng hỏi nữa, An Hồng liền ngậm miệng lại. Cô cảm thấy rất kỳ quái, trước đây rất lâu, khi cô sống cùng với Hàn Hiểu Quân, chung quy là cô có bao nhiêu chuyện, nói mãi không hết. Tuyệt sẽ không giống như hiện tại, anh hỏi, cô mới đáp, anh không mở miệng, cô liền có thể trầm mặc đến chết.
Hàn Hiểu Quân cười cười, nhẹ nhàng thở dài, nói: “A Hồng, em vẫn còn đang giận anh hay sao?”
“Hả? Không có mà, em tức giận anh cái gì chứ.” An Hồng chột dạ trả lời.
“Bởi vì chuyện của Tần Nguyệt.”
An Hồng không lên tiếng.
Hàn Hiểu Quân vẫn một mực không hề quay đầu lại, giọng của anh trầm thấp: “A Hồng, anh chưa từng nghĩ tới sẽ có ngày ba người chúng ta lại sẽ biến thành cái dạng như hiện nay. Anh vẫn luôn còn nhớ rõ lần chúng ta đi ra ngoài du ngoạn với nhau, tình cảnh ấy mới vui vẻ làm sao!”
“Em cũng còn nhớ chuyện ngày ấy.” An Hồng trả lời vẻ buồn buồn.
“Anh có chút hối hận.”
“Sao kia?”
“Nếu như anh biết, sau khi cùng với Tần Nguyệt mà phải trả một giá cao như thế, là bị mất đi em như vậy, thì lúc đó anh nhất định sẽ không làm như vậy.”
“Hàn Hiểu Quân, anh đang nói gì đấy?” Nghe thấy lời nói này của anh, An Hồng đột nhiên có chút bốc hoả lên rồi! Thậm chí cô còn cảm thấy có chút uất ức thay cho Tần Nguyệt, “Dựa vào đâu mà anh nói những lời này?”
“Có một số việc em không rõ thôi, kỳ thực ngay bản thân anh cũng không phải là rất rõ ràng.” Hàn Hiểu Quân không để ý tới giọng điệu đầy kích động của An Hồng, “Anh đã từng nghĩ tới rất nhiều lần, nếu lúc đó anh cự tuyệt Tần Nguyệt, thì hiện tại mọi chuyện lại sẽ trở thành như thế nào.”
“Anh đừng có làm trò! Anh đã cùng với cô ấy rồi, thì cứ lo mà giao du đi lại cùng cô ấy cho tốt đi. Hiện tại anh còn nói những lời nhảm nhí này đều không có một chút ý nghĩa nào hết!”
Hàn Hiểu Quân đột ngột một cước đạp phanh xe lại, cho xe dừng nơi ven đường. Anh hít sâu một hơi, nghiêng đầu lại nhìn An Hồng, nói: “Nhưng mà anh chính là muốn nói đấy! Anh đã suy nghĩ thật lâu, thật lâu lắm rồi! Anh luôn luôn tưởng tượng sẽ nói với em, A Hồng, với anh mà nói, em là người rất quan trọng, có lẽ... còn quan trọng hơn cả với Tần Nguyệt nhiều lắm! Em có hiểu rõ ý anh muốn nói hay không?”
An Hồng há miệng rộng, nhưng đến nửa ngày cũng không thể nói ra thành lời. Cô nhìn sang Hàn Hiểu Quân, nhìn anh trong bóng đêm đang dày đặc. vẻ mặt anh tuấn của anh lộ rõ biểu cảm bình tĩnh, còn trong ánh mắt của anh thì vừa thâm trầm lại vừa có ý vị phức tạp.