Thanh Xuân Của Em Đều Liên Quan Đến Anh

Chương 22: Chương 22: Em Rất Nhớ Anh




Cuối tháng sáu, An Hồng vai mang balo nhỏ theo mẹ đi đến nhà của bác sĩ Tiêu và mẹ ở thành phố L. Đó là một căn hộ chung cư 70m2 được chia thành hai phòng ngủ, bài trí đơn giản mà ấm áp. Mẹ an bài cho An Hồng ở cùng phòng với Tiêu Lâm. Lúc đầu Tiêu Lâm cũng không đồng ý còn khóc lóc một hồi, sau khi bị bác sĩ Tiêu mắng cho một trận mới chu miệng nhỏ đi theo cha mẹ ngủ ở phòng chính.

Buổi đêm, An Hồng nằm trên giường nhỏ của Tiêu Lâm, cẩn thận quan sát căn phòng này, rèm cửa màu hồng phấn, bàn ghế hồng, giường hồng, còn có một phòng lớn nhỏ đồ chơi thú nhồi bông, quả nhiên rất hợp với đứa bé xinh đẹp khả ái như Tiêu Lâm.

An Hồng nghĩ tới gian phòng của mình, thật ra thì đó là phòng của mẹ lúc chưa đi lấy chồng, trên bức tường trát xi măng còn dán rất nhiều ảnh của các ngôi sao nổi tiếng, trần nhà lồi lõm, trong góc còn lưu lại dấu vết nước mưa bị thấm. Trong phòng ngổn ngang các loại đồ dùng đã cũ, gián chuột chạy loăng quăng.

Đối với Tiêu Lâm có được một căn phòng xinh xắn như mơ, An Hồng không phải là không hâm mộ.

Ngày nghỉ, lúc An Hồng đang làm bài tập, bác sĩ Tiêu nhìn thấy liền đi tới phụ đạo, ông nhìn An Hồng lớn lên cùng thành tích bê bết trong quá khứ, hơn một năm gần đây lại đột ngột thay đổi tiến bộ hơn hẳn, mẹ kể cho ông ra rất nhiều về nỗ lực học tập của An Hồng khiến bác sĩ Tiêu cảm thấy vui mừng lại có chút tò mò.

Ông ngồi ở bên cạnh An Hồng, hướng dẫn cô làm bài tập khiến trong lòng An Hồng dâng lên niềm cảm động nho nhỏ.

Bác sĩ Tiêu là một người ôn hòa nho nhã, là một người chồng tốt, người cha tốt. Nhưng là “cha” đối với An Hồng mà nói, cũng là một từ xa lạ.

Cô lặng lẽ tận hưởng cảm giác của một người cha mà bác sĩ Tiêu đem lại, hoàn toàn không hay biết cách đó không xa, một đôi mắt đang tức giận đùng đùng.

”Ba ~~~~~” Tiêu Lâm vui vẻ chạy tới, lập tức liền nhào đến trên đùi bác sĩ Tiêu: “Ba, ba, chúng ta đi bơi đi!”

”Niếp Niếp, con chờ thêm một lát nữa. Đợi chị làm xong bài tập rồi chúng ta cùng đi.”

”Không cần không cần ~~~ Niếp Niếp liền muốn đi ngay bây giờ~~~” Tiêu Lâm dáng dấp trắng trắng mềm mềm, một đôi mắt to cực kỳ giống bác sĩ Tiêu, điềm đạm đáng yêu. Bác sĩ Tiêu lập tức nộp khí giới đầu hàng, ôm lấy Tiêu Lâm nói: “Được được được, bây giờ liền đi, chờ một chút để mẹ giặt xong quần áo rồi chúng ta cùng đi.”

An Hồng giương mắt nhìn bóng lưng của bọn họ, Tiêu Lâm ở trong ngực bác sĩ Tiêu vẫn không quên hướng cô làm mặt quỷ.

Đợi đến khi mẹ làm xong việc nhà, gọi An Hồng cùng đi hồ bơi, An Hồng đã mất hứng, mượn cớ nói bài tập chưa có làm xong nên không muốn đi. Mẹ cũng không miễn cưỡng, thu thập đồ đạc liền rời đi.

Đợi đến một nhà ba người vui vẻ hòa thuận mà từ hồ bơi trở lại, mẹ kinh ngạc phát hiện, An Hồng đã lau sàn nhà, rửa bát, phòng khách cũng được dọn dẹp gọn gàng sạch sẽ.

Bác sĩ Tiêu nói với Tiêu Lâm: “Con nhìn xem chị con thật chăm chỉ, con thì suốt ngày lười biếng lại ham ăn, đồ đạc thì ném lung tung.”

Tiêu Lâm nũng nịu trả lời: “Niếp Niếp còn nhỏ mà ~~~”

Mẹ buồn cười, sau đó còn kể lại việc này cho người hàng xóm đến chơi nghe, nội dung trọng điểm là sự thú vị và đồng tình với câu trả lời của Tiêu Lâm, đối với 3 tiếng đồng hồ lao động cực khổ của An Hồng cơ hồ là không nói tới.

Thỉnh thoảng sau khi ăn cơm tối xong, một nhà ba người của bác sĩ Tiêu sẽ đi ra ngoài tản bộ, mẹ liền kêu An Hồng đi cùng.

Tiêu Lâm 4 tuổi rưỡi ngồi trên cổ bác sĩ Tiêu, giống như một nàng công chúa kiêu ngạo, nó muốn xuống, bác sĩ Tiêu lập tức bế nó đặt xuống, ở trong công viên, nó chơi cùng với mấy bạn nhỏ được một lúc thì kêu mỏi, nhón chân duỗi tay kêu:“Ba, ba ôm ~~”, bác sĩ Tiêu đem nó lại cưỡi lên trên cổ cười nói:“Ôi tiểu bảo bối đáng yêu của ba.”

Tiêu Lâm la hét muốn đi vườn thú chơi, mẹ nói vườn thú Hạ Thiên có mùi rất hôi, bác sĩ Tiêu hỏi: “Niếp Niếp muốn đi sao? Vừa đúng lúc chị cũng ở đây, chúng ta cùng chị đi chơi thôi.”

Tiêu Lâm lập tức nói: “Con bỗng nhiên không muốn đi nữa, mấy con khỉ trong vườn thú Hạ Thiên đi đại tiện rất thối!”

Trước khi ngủ, An Hồng đi toilet, Tiêu Lâm mặc quần ngủ màu hồng chạy đến, thấy “Áo ngủ” của An Hồng rách mấy lỗ, nó cau mày nói: “Ngươi không được làm bẩn giường ngủ của ta!”

An Hồng từ toilet ra ngoài, nghe được Tiêu Lâm đang rất lớn tiếng hỏi mẹ: “Chị lúc nào thì về nhà ạ? Chị đoạt phòng của con, còn muốn cướp ba của con nữa!”

Mẹ cùng bác sĩ Tiêu đều cười, giống như nghe một chuyện cười mà thôi.

Một tuần lễ sau, An Hồng nói với mẹ nói muốn trở về thành phố J, vì không muốn để cho mẹ giữ lại, cô nói muốn tham gia khóa học vẽ ở cung thiếu nhi, khoảng giữa tháng 7 sẽ khai giảng.

Mẹ biết An Hồng thích vẽ tranh, dĩ nhiên là đồng ý, nhưng là bà và thầy thuốc Tiêu đều phải đi làm, không ai có thể đưa An Hồng đi. An Hồng lập tức nói: “Bà ngoại cho con số điện thoại của dì Ngô, nếu con muốn đi về thì chỉ cần gọi điện thoại cho dì Ngô, nói cho dì biết con ngồi xe nào, tự con đi về rồi bà ngoại sẽ ra bến xe đón.” Mẹ nghe được trong lòng hơi chua xót, con gái nhỏ như vậy đã phải đi một mình về thành phố J.

Đêm trước khi An Hồng đi, mẹ chuẩn bị cho cô rất nhiều đồ ăn vặt, An Hồng nghe thấy tiếng Tiêu Lâm đang ngồi trong lòng bác sĩ Tiêu làm nũng:“Ba, con đột nhiên lại muốn đi chơi vườn thú.”

An Hồng yên lặng khép hờ mắt, cô thật muốn mau mau rời khỏi nơi này, thật muốn mau mau lớn lên, mình bây giờ còn quá nhỏ, cô nhất định phải trở nên mạnh mẽ, mạnh mẽ để không có bất kỳ người nào có thể tổn thương mình!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.