Thanh Xuân Của Em Đều Liên Quan Đến Anh

Chương 145: Chương 145: Hãy kết giao với cậu ta cho thật tốt! 2




Mùng tám Tết, sinh nhật Hàn Hiểu Quân bước qua tuổi hai mươi tư. Anh và mẹ Hàn cùng gọi An Hồng đi đến nhà ăn cơm.

Hàn Hiểu Quân bảo An Hồng gọi cả Lộ Vân Phàm, nhưng Lộ Vân Phàm không đồng ý: “Anh không quen với bọn họ, đi khách sạn ăn cơm còn tạm được, chứ đi đến nhà anh ấy không tốt lắm đâu. Hơn nữa, nói không chừng vừa đến lại gặp phải Tần Nguyệt thì chết. Cả đời này anh cũng không nghĩ muốn lại phải cùng ăn cơm với Tần Nguyệt nữa đâu.”

An Hồng cũng tùy theo anh, bản thân mua chút hoa quả hàng tết để đi đến nhà họ Hàn.

Thật bất ngờ chính là Tần Nguyệt cũng không tới nhà. An Hồng cảm thấy kỳ quái, lại không tiện mở miệng hỏi. Sau khi cùng Hàn Hiểu Quân và mọi người trong nhà cùng nhau ăn bữa cơm chiều, @MeBau*diendan@leequyddonn@ Hàn Hiểu Quân đưa ra ý kiến đưa An Hồng trở lại bệnh viện.

Anh uống rượu, không thể lái xe. An Hồng chối từ một chút, Hàn Hiểu Quân xoa xoa đầu của cô, nhẹ nhàng nói: “Có việc muốn cùng em, đi thôi!”

Xe taxi đi đến bệnh viện. Hàn Hiểu Quân xuống xe, sau đó đi đến quầy bán quà vặt mua mấy lon bia cùng một gói thuốc lá, kêu An Hồng đi cùng anh đến ngồi ở vườn hoa nhỏ trong bệnh viện một lát.

An Hồng càng nghi ngờ, suốt cả buổi tối Hàn Hiểu Quân đều có vẻ là lạ, rõ ràng là ngày sinh nhật của anh, nhưng anh lại có bộ dạng một bộ u sầu, rõ ràng không có chút cao hứng nào.

Bọn họ tìm cái ghế băng dưới bóng đèn đường sóng vai ngồi xuống. Hàn Hiểu Quân đưa cho An Hồng một lon bia, Dienddanlequuydontiếp theo liền châm lên một điếu thuốc.

An Hồng cau mày nhìn anh, kéo móc kéo lon bia ra cùng uống với anh.

Thấy Hàn Hiểu Quân nãy giờ không nói gì, An Hồng rốt cục không nhịn được nữa, liền hỏi: “Hiểu Quân, đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Hàn Hiểu Quân quay đầu nhìn cô một cái, lắc đầu cười: “Không có chuyện gì. Chính là đột nhiên muốn tìm em tâm sự.”

Ngón tay An Hồng gõ gõ lên lon bia, mím môi gật gật đầu: “Vậy sao. Ăn tết xong, có còn phải đi công tác không?”

“Có chứ, anh đi Quảng Tây, có lẽ cũng phải đến mấy tháng.”

“Lâu như vậy sao?”

“Ừ! Ở đó có một công trình khá lớn, lúc trước cũng đã chuẩn bị thật lâu.”

“Vậy anh đi lâu như vậy, diⓔn♧đànⓛê♧quý♧đⓞn không phải là sẽ phải bỏ lại Tần Nguyệt một mình ở chỗ này hay sao.”

Nghe thấy những lời An Hồng nói, Hàn Hiểu Quân cũng không trả lời, chỉ là nhếch miệng cười một chút. An Hồng cảm thấy, nụ cười này của anh cười thực sự có chút cổ quái, nhưng cô vẫn không hỏi tiếp nữa. Thấy Hàn Hiểu Quân hút thuốc, An Hồng nghiện thuốc lá cũng bị quyến rũ theo. Cô duỗi tay về phía anh: “Cho em một điếu.”

“Cái gì?”

“Thuốc lá.”

Hàn Hiểu Quân mở to hai mắt nhìn: “ Thuốc lá?”

An Hồng gật đầu.

“Em học hút thuốc lá từ khi nào vậy?”

“Hỏi nhiều như vậy làm gì chứ, cứ cho em một điếu đi nào.”

Hàn Hiểu Quân đưa cho cô một điếu thuốc lá cùng bật lửa, nhưng rồi vẫn không sao nhịn được, nói: diễ↕n☾đ↕àn☾lê☾q↕uý☾đ↕ôn “Con gái hút thuốc không tốt đâu.”

“Dông dài.”

“Lộ Vân Phàm có biết không?”

“Biết.” An Hồng cười, “Em không có gì phải gạt anh ấy.”

Nói xong, cô liền châm lửa cho điếu thuốc của mình. Trong bóng đêm, hai đốm lửa nhỏ lóe ra lập lòe. An Hồng quay đầu sang nhìn Hàn Hiểu Quân. Anh cúi đầu, khép mắt, vẻ mặt có chút cô đơn.

An Hồng nói: “Hiểu Quân, đến tột cùng hôm nay anh bị làm sao vậy? Hôm nay là sinh nhật của anh đó, anh hẳn là nên cao hứng một chút mới đúng chứ.”

“Có chuyện gì đáng giá mà phải cao hứng kia chứ?” Hàn Hiểu Quân dựa người mình về sau, tư thế có chút lười nhác, “Đã hai mươi bốn tuổi rồi, mà anh giống đều không làm ra được chuyện gì hết.”

“Tại sao lại không làm được cái gì chứ? Chẳng phải là bây giờ công tác của anh rất tốt đó sao! Vài ngày trước em còn nghe dì nói anh đã dự định mua phòng ốc rồi, đúng không?”

“Ừ, là anh nhìn trúng một căn thôu, sang năm sẽ đến kỳ giao nhà rồi.”

“Quá tốt rồi còn gì!” An Hồng dùng khuỷu tay huých một cái vào eo của Hàn Hiểu Quân: “Thành thật khai báo, nhà này có phải là phòng cưới của anh và Tần Nguyệt hay không, hả?” “Nói linh tinh cái gì đó.” Không biết tại sao, vừa nói đến Tần Nguyệt, Hàn Hiểu Quân liền dừng ngay đề tài lại. An Hồng ngượng ngùng thu tay lại, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm rộng lớn thở dài một hơi.

“Tuổi còn trẻ, em than thở cái gì.” Hàn Hiểu Quân đưa tay cốc vào đầu của cô, “A Hồng, hai chúng ta đã quen biết nhau bao lâu rồi?”

“A?” An Hồng nghĩ nghĩ, “Khoảng mười tám năm rồi.”

“Lâu như vậy sao?”

“Ha ha ha ha ha! Một điển hình của đầu nhỏ.” Nói đến đây một cái, trong đầu An Hồng liền hiện ra tình cảnh hồi nhỏ mình luôn lẽo đẽo đi theo phía sau Hàn Hiểu Quân để chơi đùa: “Hiện tại, có đôi khi em vẫn còn có thể nhớ tới chuyện trước kia ở thôn Hạnh Phúc. Khi đó thật sự là đặc biệt vui vẻ, đặc biệt vô ưu vô lự.”

“Anh cũng vậy.” Hàn Hiểu Quân đưa tay ở trong không khí để so sánh độ cao: “Thời điểm mới quen em, em chỉ mới hơi lớn như vậy thôi, đầu tóc thì cạo thành một cái đầu cua đặc biệt khó coi. Người vừa đen, vừa gầy lại bẩn nữa, nhìn em thật giống như con khỉ ở trong vườn thú.”

“Anh mới con khỉ ấy!”

“Hiện tại em cũng đã lớn như vậy rồi.” Hàn Hiểu Quân quay đầu lại nhìn An Hồng nở nụ cười. Nụ cười đặc biệt thoải mái, cười đến mức hai hàm rằng đều lộ hết ra. An Hồng phát hiện ra, dường như thật lâu rồi mình chưa từng thấy nụ cười như vậy lộ ra trên mặt Hàn Hiểu Quân rồi. Cô nói: “Hiểu Quân, khi đó, nếu như anh không có về nhà cũ để học sơ trung hẳn là tốt hơn.”

“Làm sao mà cả em và mẹ anh lại nói một câu giống nhau như vậy chứ. Mẹ anh nói, sớm biết rằng như vậy, chính là cho dù phải tiêu phí tiền học nhiều hơn nữa thì cũng phải cho anh học sơ trung ở chỗ này rồi. Mẹ anh luôn luôn để ý đến chuyện anh không học khoa chính quy.”

“Kỳ thực em cũng cảm thấy cực kỳ đáng tiếc, thời học tiểu học thành tích học của anh tốt như vậy.”

“Chuyện đã là quá khứ rồi, hiện giờ đừng nên nhắc lại nữa. Hiện tại em thi được vào đại học Z như vậy, anh thật sự thật cao hứng. Em còn nhớ rõ chúng ta đã hẹn với nhau như thế nào hay không ?”

Anh vừa nói, một bên vừa cười, một bên vừa uống bia, một bên lải nhải lảm nhảm nói đến những chuyện đã xảy ra trước đây thật lâu.

An Hồng lẳng lặng yên ắng nghe anh nói, một mực không hề cắt ngang. Cô cứ nghe nghe, cô cũng nở nụ cười, đủ loại chuyện qua lại rành rành trước mắt, phảng phất gần ngay trước mắt.

“A, mà không phải là anh nói có việc muốn nói với em hay sao? Nói đi, là chuyện gì vậy?” An Hồng dụi tắt điếu thuốc lá, “Mọi người thường nói một người bắt đầu nhớ lại những gì đi qua, điều đó nói lên là người ấy đã già đi. Anh thế này là chưa già đã yếu sao?”

Hàn Hiểu Quân lắc đầu, rốt cục ép buộc mình dừng nói lại. Anh lấy từ trong túi áo bành tô ra một phong bì đưa cho An Hồng: “Anh muốn đưa cái này cho em, hãy nhận cho anh vui lòng.”

“Cái gì vậy?” An Hồng tiếp nhận phong bì, vừa nhìn vào bên trong, cô liền ngây ngẩn cả người.

Là hai xấp tiền thật dày.

“Anh làm cái gì vậy? Em không cần!” Cô nhét lại phong bì vào trong tay Hàn Hiểu Quân, “Lần trước dì cũng đã cho em hai ngàn đồng rồi, bây giờ em không thể nhận nữa!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.