Trận kia nói chuyện dường như đã lấy được hiệu quả như dự tính. Liên tục mấy ngày, Lộ Vân Phàm đều không hề xuất hiện ở trước mặt An Hồng, không có điện thoại, không có tin nhắn của cậu ta. Cuộc sống của An Hồng dường như đã được khôi phục lại bộ dáng như cũ.
Lúc này, danh tiếng của ba ngọn cây cao của ban thiết kế công trình gỗ đã lan truyền khắp toàn bộ các ban trong trường đại học Z. Không phải nói, mấy cậu con trai này thật sự đẹp trai đến vô pháp vô thiên, chính là ba cậu con trai xinh xắn này thi vào cùng thi vào một ban, lại còn quen biết nhau, cả ngày ở một chỗ vui đùa, bản thân thì lại có tính hay chuyện. Dần dần, đến nữ sinh của các phân ban khác trong trường đều ở bàn luận với nhau về chuyện, ở phân ban thiết kế công trình gỗ có ba cây giống thuộc hàng ngọc thụ lâm phong. An Hồng nghe thấy nữ sinh ban khác trong phòng ngủ bàn luận về này mấy vị nam sinh này, căn bản là không dám tiếp lời.
Trung tuần tháng 9, sinh viên đại học năm nhất bắt đầu thực hiện quân huấn, trong trường học thường xuyên có thể nhìn thấy nam sinh nữ sinh mặc trang phục quân đội. An Hồng tính toán, die,n;da.nlze.qu;ydo/nn Lộ Vân Phàm đã biến mất hơn một tuần lễ rồi, thậm chí ở ngay tại tòa nhà giảng đường cũng chưa từng chạm mặt. Cô cảm thấy cậu nhóc thối này cuối cùng cũng đã suy nghĩ cẩn thận rồi. Tuy rằng việc cậu ta không chịu học ở Thanh Hoa vẫn làm cho An Hồng tiếc nuối như cũ. Nhưng sự việc phát triển như vậy tóm lại còn tốt hơn là việc hai người cứ tiếp tục dây dưa như trước.
Vào một buổi tối trước ngày lễ Quốc Khánh, An Hồng chuẩn bị đi đến phòng học tự học, đột nhiên nhận được điện thoại của Hàn Hiểu Quân.
Anh cười ở trong điện thoại hỏi cô: “Em đang ở đâu đấy?”
“Ở trong trường học thôi, vừa mới chuẩn bị lên lớp tự học.”
“Anh đang ở trường học của em đấy, chúng ta gặp mặt đi.”
An Hồng có chút sững sờ, lập tức liền cười rộ lên: “Tốt quá, gặp nhau ở chỗ cũ nhé.”
Chỗ cũ là ở trước một cái vòng dây xanh tạc bằng đã ở bên cạnh sân thể dục đại học Z. An Hồng chậm rãi chạy tới, Hàn Hiểu Quân đã đến. Anh hướng về phía cô vẫy vẫy tay, cười nói: di@en*dyan(lee^qu.donnn) “Không cần phải chạy, anh cũng sẽ không bỏ đi.”
An Hồng đứng lại, hơi hơi xoay người thở hướng về phía cậu ta cười: “Anh trở về lúc nào vậy?”
“Đêm qua.” Hàn Hiểu Quân xoa xoa mái tóc ngắn của An Hồng, “Tóc hơi dài một chút rồi đó.”
An Hồng híp mắt chỉ cười không nói, Hàn Hiểu Quân chỉ chỉ vào sân thể dục nói: “Cùng đi đi.”
“Được.”
Lúc chạng vạng tối, trên bãi tập cũng không thiếu người. Người đi dạo có các cặp tình nhân, người chạy thể dục, một nhóm sinh viên năm nhất tập khúc ca quân huấn, còn có vợ chồng giáo sư đã lớn tuổi cùng nhau đi tản bộ. An Hồng vừa nhìn mảnh trăng lưỡi liềm đầu tháng mới hiện ra trên trời, vừa cùng Hàn Hiểu Quân tùy ý nói chuyện tào lao.
Hàn Hiểu Quân vừa đi đến đại học J để gặp Tần Nguyệt. An Hồng sau khi nghe được như thế, thực sự không biết mình có bao nhiêu khổ sở. Dù sao Hàn Hiểu Quân và Tần Nguyệt vẫn là tình nhân. Cô cảm giác mình không có bất kỳ lập trường nào để phát biểu đối với anh về quan điểm tình cảm giữa hai người. di●ễn‿đàn‿l●ê‿quý‿đ●ôn Ở bên cạnh Hàn Hiểu Quân, An Hồng cảm thấy thoải mái tự tại, tâm lý nặng nề như được buông xuống. Sau đó cô càng ngày càng cảm giác giữa mình và Hàn Hiểu Quân có thể duy trì một loại tình nghĩa giống thời kì thiếu niên. Hai người đều nói qua cho đối phương tình hình gần đây, một ít những chuyện thú vị phát sinh với mình, những khó khăn trong công tác hoặc trên phương diện học tập. Rồi sau đó đưa ra những ý kiến của mình cho đối phương. Nhưng không có ai đề cập đến vấn đề tình cảm.
Sau khi đi dạo vài vòng, lực chú ý của Hàn Hiểu Quân bị nhóm sinh viên mặc trang phục bộ đội ngồi ở một góc sân thể dục hấp dẫn. Bọn họ chính là đang lên tiếng ca hát ở đàng kia. Hàn Hiểu Quân hỏi An Hồng: “Bọn họ đang trong kỳ quân huấn à?”
“Vâng, sinh viên năm nhất đó anh. Buổi tối bị huấn luyện viên xách ra ngoài để ca hát. Hồi em học năm nhất, cũng giống như thế này.”
Hàn Hiểu Quân thật có chút tò mò, đề nghị đi tới đó để xem. An Hồng vui vẻ đồng ý.
Đến gần chỗ đám học sinh,Diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn An Hồng cùng Hàn Hiểu Quân đứng cách xa bọn họ khoảng 7, 8 mét, nhìn bọn họ chơi trò chơi, ca hát.
Một nhóm mặc quân phục ngồi dưới đất đưa lưng về phía bọn họ. An Hồng nhìn vào phía huấn luyện viên của bọn họ chỉ vào một đệ tử nói: “Ai! Cái người kia đang chơi đùa di động, còn tiếp tục chơi nữa thì sẽ tịch thu! Bị bắt phạt đứng ra bên ngoài ca hát.”
Các học sinh cười to, rồi sau đó một vị nam sinh liền đứng lên, từ trong đám người thoải mái đi ra, xoay người lại mặt hướng về phía An Hồng.
Trên bãi tập ánh sáng mờ ảo, An Hồng nhìn không rõ ngũ quan của người nam sinh kia lắm. Cô chỉ cảm thấy làn da của cậu ta rất trắng, tổng thể cảm giác có chút quen mắt.
Cậu ta đứng đó thật tùy ý, cũng không biểu hiện ra sự lười nhác, bả vai giãn ra, hai tay tự nhiên áp sát ở bên cạnh quần. Cậu ta hắng giọng một cái liền hát lên: “Đoàn kết chính là sức mạnh! Đoàn kết chính là sức mạnh! Sức mạnh này chính là sắt, sức mạnh này chính là thép! So với sắt còn cứng rắn hơn, so với thép còn mạnh hơn! Hai ba - hát!”
Một đám sinh viên mặc quân phục lập tức hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang cùng hát lên.
An Hồng nhìn chằm chằm vào nam sinh kia, càng nhìn cô càng cảm thấy cậu ta rất quen mắt. Cô hơi nhíu ánh mắt lại, phát hiện ra nam sinh kia cũng nhìn lại cô. Ở trong đầu An Hồng cẩn thận tìm tòi, đột nhiên nhớ ra, nam sinh gầy gò kia chính là - Hứa Lạc Phong.
Hứa Lạc Phong? Một trong ba cây cao của ban thiết kế công trình gỗ, như vậy... Lộ Vân Phàm đâu?
An Hồng trực giác không muốn lưu lại, nhưng thấy bên người Hàn Hiểu Quân giống như có mùi thú vị. Cô cũng ngượng ngùng không dám đánh gãy sự cao hứng của anh, chỉ có thể cùng anh cùng nhau xem tiếp, nhưng lại lén lút giấu người tránh né ở phía sau Hàn Hiểu Quân. Một bài hát hát xong rồi, Hứa Lạc Phong ngồi trở lại trong đám người. An Hồng nhìn thấy cậu ta vỗ vỗ vào bả vai một vị nam sinh, thì thầm vài câu, người kia trong nháy mắt ngồi thẳng lưng lại. Đột nhiên cậu ta, liền quay đầu lại nhìn.
An Hồng lập tức liền tiếp xúc với tầm mắt ép người của Lộ Vân Phàm.
Cùng quay đầu lại với Lộ Vân Phàm chính là một nam sinh khác đội mũ bộ đội. An Hồng biết cậu ta đại khái chính là Trình Húc, ngọn cây thứ ba rồi. Cô lặng lẽ kéo kéo ống tay áo của Hàn Hiểu Quân, nói: “Đi thôi, đừng xem nữa.”
Hàn Hiểu Quân lại cười, anh cũng nhìn thấy này ba cái đầu nam sinh quay lại. Sau khi nhìn kỹ vài lần anh cúi đầu nói: “Cái người kia không phải là bạn học của em hay sao, chính là cái người họ Lộ đó.”
“Đi thôi!.” An Hồng cũng không nói lời gì nữa, cứ thế lôi cánh tay anh đi.
Lộ Vân Phàm bỗng chốc liền đứng lên, huấn luyện viên bị hành động của cậu ta làm cho phát hoảng, lớn tiếng kêu: “Em kia làm cái gì vậy? Ngồi xuống!”
Lộ Vân Phàm quay đầu, cắn răng nói: “Báo cáo huấn luyện viên! Tôi muốn ca hát!”
Sau ót của An Hồng túa đầy mồ hôi. Hàn Hiểu Quân lại nói: “Đừng đi vội, ở lại nghe một chút xem cậu ta muốn hát cái gì.”
Huấn luyện viên ho khan một tiếng, nói: “Muốn ca hát thì phải giơ tay chứ, đi lên đây đi!”
Lộ Vân Phàm nghênh ngang từ trong đám người đi ra, xoay người lại, hai tay hướng trên eo xiên một cái. Ánh mắt trừng trừng nhìn vào mắt An Hồng, nhưng vẫn không quên nghía sang Hàn Hiểu Quân đang ở bên cạnh cô một cái. Cậu ta đột nhiên liền hét lên một câu xé cổ họng: “Đại đao! Hướng trên đầu giặc ngoại xâm chém tới! Hai ba - hát!”
Hoàn toàn yên tĩnh.
Các học sinh bộc phát ra một trận cười to. An Hồng chỉ cảm thấy trên đỉnh đầu mình có một con quạ bay qua kêu “quác quác“. Từ xa nhìn lại, biểu cảm của Lộ Vân Phàm thậm chí còn có chút dữ tợn. Cậu ta nhìn xem phản ứng ở phía dưới, nghiến răng nghiến lợi lớn tiếng nói: “Không biết hát à? Cười cái gì mà cười!”
Các học sinh cười càng lớn tiếng hơn, huấn luyện viên đi lên vỗ vỗ vào vai của Lộ Vân Phàm, vẫy tay nói: “Đi xuống đi xuống, cậu làm loạn cái gì vậy?”
Lộ Vân Phàm cong miệng lên, mi tâm đã khóa chặt ở cùng một chỗ. An Hồng cảm thấy cậu ta nhìn như dán mắt ở trên người mình, tầm mắt giống như từng lưỡi dao nhỏ vậy. Cô hiểu cậu ta rất rõ, Lộ Vân Phàm lúc này đang cực kỳ tức giận!
Tiểu lộ phi đao, lệ bất hư phát (*), An Hồng rốt cuộc không thể tiếp tục đứng lại ở nơi này nữa, cô kéo Hàn Hiểu Quân bỏ chạy tránh xa chỗ thị phi này.
(*) Tiểu lộ phi đao, lệ bất hư phát: Dịch nghĩa: “Đường bay của dao nhỏ không thành vấn đề”. Tác giả chơi chữ: Tiểu lộ phi đao vừa có nghĩa là ánh mắt của Lộ Vân Phàm nhìn An Hồng như lưỡi dao nhỏ. Vừa có nghĩa là đường bay của lưới dao nhỏ phi đến. Ý muốn nói: ánh mắt căm tức của Lộ Vân Phàm giống như lưỡi dao nhỏ, đầy căm tức khi nhìn thấy Hàn Hiểu Quân đứng ở bên cạnh An Hồng. Nhưng cũng chỉ là ánh mắt nhìn mà thôi, không có tác dụng gì
Hàn Hiểu Quân đi theo bên người cô, tay phải nắm hờ lại, đặt lên trên bờ môi thấp giọng cười: “A Hồng, đứa con nít này thật thú vị, có phải là em đã cãi nhau với cậu ta hay không?”
An Hồng nâng trán xua xua tay: “Anh đừng đến cậu ta nữa, xin anh đấy!”
Hàn Hiểu Quân vẫn cười đến vui vẻ: “Cậu ta không phải học cùng năm với em hay sao? Thế nào mà bây giờ mới học đại học năm nhất vậy?”
“Cậu ta thi lại một năm.”
“Hả? Năm trước không thi đỗ sao?”
An Hồng quay đầu trừng mắt nhìn cậu ta, nặng nề gật đầu: “Ừ, thi tệ hết biết rồi! Hiểu Quân, miễn bàn đến cậu ta nữa. Chúng ta đi ra bên ngoài ăn một chút gì đi, em đói bụng rồi.”
“Được, vậy chúng ta đi thôi.” Hàn Hiểu Quân vừa đi vừa quay đầu lại nhìn đám sinh viên năm nhất ở xa xa kia vẫn còn ở đó cãi nhau. Lộ Vân Phàm đã cúi cái đầu ngồi trở lại trong đám người. Cậu ta lắc đầu lia lịa, nghĩ đến bọn nhỏ trong tháp Ivory kia thực là hạnh phúc, một đám đơn thuần vui vẻ, không có một chút phiền não áp lực nào.
Nghỉ lễ Quốc Khánh dài hạn, Hàn Hiểu Quân lại đi công tác rồi. An Hồng cẩn thận suy xét, vẫn quyết định sẽ tới tiệm bán gà rán KFC ở bên cạnh trường học, tiếp tục làm công. Thừa dịp nghỉ dài hạn cũng có thể kiếm thêm chút tiền. Cô làm ban ngày, mỗi ngày đi một lần xe bus, một lần trung chuyển. Tổng cộng hết đến hơn 3 giờ đồng hồ để đi qua lại giữa tiệm bán gà rán KFC và tiểu khu Hòa Bình.
Có một ngày, trong tiệm có một người nữ sinh trong nhà có chuyện, liền đưa ra đề nghị đổi ca với cô. An Hồng đồng ý, liền làm việc vào buổi muộn. Sau khi chào hỏi với bà ngoại, cô nói buổi tối sẽ ngủ ở trường học.
Lúc chạng vạng tối, đúng vào thời gian cao điểm mọi người đến dùng bữa, An Hồng đứng ở trong quầy gọi cơm, trên gương mặt mang nụ cười chào hỏi khách hàng. Nhóm nhân viên trong cửa hàng đều loay hoay làm việc, chân không chạm đất, đứng trước khu gọi cơm thành hàng dài.
“Hoan nghênh quý khách đến với Quán gà rán KFC! Xin mời đến bên này gọi món!” An Hồng vừa giúp cho một vị khách hàng trước tìm chọn được đồ ăn và trả lại tiền, ngẩng đầu nói đối với vị khách hàng kế tiếp, liền gặp được một con người mà lâu nay không nghĩ đến.