Suốt năm học lớp mười, tâm tình An Hồng đều rất tốt.
Quan hệ giữa cô và Lâu Tĩnh Tĩnh ngày càng thân thiết, với Tần Nguyệt thì càng ngày càng xa lánh.
Bọn họ cũng không cảm thấy không ổn, chẳng biết từ lúc nào mà họ không cùng đi học về, gặp nhau cũng chỉ khách sáo gật đầu, nói mấy chuyện linh tinh.
Tần Nguyệt chơi thân với mấy bạn nữ trong lớp, cô vẫn hướng ngoại hoạt bát nhưng thành tích lại không được như trước kia, Văn học tạm được, toán lý hóa học ngày càng khó nên cũng chỉ đứng hạng trung bình trong lớp.
Cô không nắm chức vụ gì quan trọng, chỉ giữ vị trí tổ trưởng môn Tiếng Anh.
An Hồng cũng có mấy người bạn tốt, lớp trưởng Hà Ngọc Đông, một thiếu niên cao lớn mập mạp, Tiền Hội Na - dịu dàng ít nói là tổ trưởng Văn học, còn có - Thẩm Kha, là nam sinh anh tuấn nhất trong lớp, gia cảnh cực tốt, dáng vẻ lịch sự, vóc người cân xứng, đối xử với người khác rất nhiệt tình thân thiện, thành tích khoa học tự nhiên xuất chúng nổi bật, mọi người vẫn gọi là Thẩm công tử, rất được các bạn nữ ái mộ.
Bởi vì trong kỳ thi giữa kỳ năm lớp mười, điểm thi Vật Lý của An Hồng ngoài ý muốn đứng thứ nhất, khiến cô cũng giật mình kinh ngạc, làm cho tổ trưởng Vật Lý - Thẩm Kha cũng chú ý tới cô gái đặc biệt này.
Mặc dù bài kiểm tra và thi cuối kỳ sau đó, anh đều vượt trên An Hồng, đứng thứ nhất cả lớp nhưng quan hệ giữa bọn họ lại trở nên tốt hơn. Thậm chí Thẩm Kha còn đề cử An Hồng làm tổ trưởng Hóa học, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời mấy chục năm đi học của An Hồng được nắm một chức vụ trong lớp, cô có chút thụ sủng nhược kinh, trong lòng âm thầm cảm kích Thẩm Kha.
Sau khi kỳ thi cuối kỳ kết thúc, Thẩm Kha và An Hồng cùng đạp xe về nhà, nhà anh ở Thành Đông, đi cùng đường với An Hồng khoảng hai mươi phút.
Trên đường, Thẩm Kha hỏi An Hồng: “Cậu sẽ làm gì trong thời gian nghỉ hè?”
“Không có gì, chỉ ngồi ở nhà thôi, thỉnh thoảng cùng mấy người bạn đi chơi, đi bơi hoặc đánh cầu lông.”
“Hả? Vậy lúc nào bọn mình cùng đi bơi nhé, mình có thẻ bơi của sân vận động thành phố.”
“Được......” An Hồng nhìn gò má Thẩm Kha, cậu ấy đeo kính mắt gọng kim loại, mũi cao môi mỏng, rất đẹp trai.
“Đến lúc đó mình sẽ nói với cậu, cậu cho mình số điện thoại ở nhà nhé.” Thẩm Kha bình tĩnh nói.
An Hồng đọc số điện thoại, lại nghe thấy anh nói: “An Hồng, cậu có biết không, cậu là một nữ sinh rất đặc biệt.”
Ồ! Những lời này...... làm trái tim An Hồng nhảy lên nhưng mà cô lại không tiếp lời.
Ở trên thế giới này không có bất kỳ người nào có thể thay thế được vị trí của Hàn Hiểu Quân trong lòng cô.
Trong thời gian nghỉ hè, có lúc An Hồng sẽ cùng Lâu Tĩnh Tĩnh, Tiền Hội Na đi ra ngoài chơi, hoặc đến nhà nhau đọc truyện tranh, xem tivi, có lúc cô sẽ đưa Lâu Tĩnh Tĩnh và Tiền Hội Na đến phố ẩm thực ở gần trung học Ngọc Lan ăn Toan Lạt Phấn trong tiệm của cha La. La Lập Sơn nhìn thấy An Hồng thì rất vui vẻ, cậu ấy vừa đi học ở trường vừa học nấu ăn, lúc nghỉ nghè ngày nào cũng ở trong tiệm giúp cha La làm việc, cậu ấy có ý định nối nghiệp kinh doanh của cha.
Thẩm Kha cũng không có gọi điện thoại cho An Hồng mà An Hồng cũng không tự nhiên lại đi gọi điện thoại cho anh, giữa bọn họ chỉ là quan hệ bạn bè tốt, đối với An Hồng mà nói, người bạn đó không có gì đặc biệt.
Ngược lại có mấy nam sinh gọi điện thoại đến nhà An Hồng nói mấy lời khó hiểu, vài lần bà ngoại nhận điện thoại, hung hăng mắng đối phương một trận, sau đó những cuộc điện thoại nhàm chán mới chấm dứt.
Hàn Hiểu Quân trở lại thành phố J như đã hẹn, anh thực sự đã liên hệ tìm đơn vị thực tập cuối năm, dựa vào thành tích suất sắc trong trường chuyên nghiệp cùng với kinh nghiệm phong phú năm trước, rất nhanh có một công ty xây dựng dân dụng quyết định nhận vào thực tập, đến đầu năm 2000 kết thúc kỳ thi cuối, anh có thể quay trở lại để bắt đầu chính thức làm việc.
An Hồng rất vui vẻ, cũng như những năm trước cô đi chơi cùng Hàn Hiểu Quân, xem Hàn Hiểu Quân chơi bóng rổ hoặc cùng đi bơi lội, lang thang trên đường. Đại đa số thời gian, cô sẽ đi đến nhà Hàn Hiểu Quân, cùng anh chơi game, ăn kem, ngồi điều hòa xem tivi. Cha Hàn buôn bán ngày càng lớn, trải qua mấy năm phát triển đã có một nhà hàng không nhỏ tên là nhà hàng Hiểu Quân, mấy lần ông nhắc đến việc muốn Hàn Hiểu Quân sau khi tốt nghiệp sẽ giúp đỡ ông trong công việc kinh doanh nhưng Hàn Hiểu Quân lại không có hứng thú, cha Hàn cũng không thể làm gì được.
Có mấy lần Tần Nguyệt và Đinh Ngôn cũng đi cùng hai người, mỗi lúc như vậy, An Hồng cảm thấy mất tự nhiên, sau đó quyết định không muốn tham gia.
Hàn Hiểu Quân gọi điện thoại cho cô, nói cho cô biết, cứ cách hai ngày Tần Nguyệt sẽ gọi điện đến nhà anh, chỉ cần biết là anh và An Hồng sẽ đi chơi là lại ầm ĩ đòi đi theo, Hàn HIểu Quân bất đắc dĩ phải rủ Đinh Ngôn đi cùng, tạo thành một nhóm bốn người kỳ quái.
Anh hỏi An Hồng: “ Trước kia em và Tần Nguyệt không phải là bạn thân à? Bây giờ thế nào?”
An Hồng cười cười, nói: “Không có gì, bây giờ bọn em vẫn tốt.”
Cô không có ý định kể cho Hàn Hiểu Quân nghe quan hệ kỳ quái giữa cô và Tần Nguyệt, cô cảm thấy không cần thiết.
Cô tin tưởng Hàn Hiểu Quân, anh nói anh và Tần Nguyệt không có gì, chính là không có gì, chuyện kỳ cục nho nhỏ như thế này cần gì phải nói cho anh biết?
An Hồng mười sáu tuổi ngắm mặt trời gay gắt ngoài cửa sổ, nằm trên bàn học ngẩn người, cô đã dần dần trưởng thành, hiểu ra rất nhiều vấn đề, mặc dù còn có chút ngây thơ nhưng cô biết có rất nhiều việc không thể miễn cưỡng được, cô hi vọng tất cả diễn ra một cách tự nhiên, nước chảy thì thành sông.
Ở lúc cần thiết, cần cố gắng, cô sẽ cố gắng, cần độc ác, cô sẽ độc ác.
Cho tới bây giờ cô cũng không phải là một người dễ mềm lòng.
Mười ngày trước khi bước vào lớp mười một, Thất Trung tiến hành tập huấn quân sự như thường lệ.
An Hồng đạp xe dưới nắng đi đến trường, gặp Lâu Tĩnh Tĩnh, hai người lập tức xúm lại buôn chuyện, sau đó cô thấy Thẩm Kha, Thẩm công tử chỉ hơi gật đầu chào hỏi, An Hồng cười cười lặng lẽ rời tầm mắt.
Sau khi học sinh đã đến đông đủ, chủ nhiệm lớp chia xong các tổ đội, phát cho mỗi người một bộ đồ rằn ri, yêu cầu ngày hôm sau bắt đầu mặc. Sau đó cô giới thiệu: “Năm nay lớp chúng ta có một học sinh mới chuyển trường, để bạn ấy tự giới thiệu mình một chút, mọi người hoan nghênh nào.”
Cả lớp đều vỗ tay.
Tất cả học sinh lớp 11 ở trên bãi tập trung, mỗi lớp xếp hàng theo vị trí được sắp xếp từ trước.
An Hồng đứng ở trong lớp 11/7 gần chỗ cột cờ, bên trên không có mái che, hạ tuần tháng tám, ánh nắng mặt trời chói chang thiêu đốt khắp nơi, An Hồng mặc áo sơ mi cộc tay màu cam, quần short trắng, đây là quà sinh nhật mười sáu tuổi mà mẹ Hàn mua cho cô, cô nheo mắt lại, mồ hôi trên trán chảy xuống.
Cô nhìn thấy một bạn nam chậm rãi đi đến bên cạnh giáo viên chủ nhiệm.
Cậu ấy phải cao tối thiểu 175cm,
Bả vai không quá rộng, cơ thể gầy gò, mái tóc được cắt tỉa gọn gàng, khuôn cằm xinh đẹp, da trắng, trên mặt còn vương nét ngây thơ, dưới cặp lông mày là đôi mắt đen rạng rỡ, vẻ mặt hả hê, sống mũi rất cao, môi mỏng lúc này đang hơi nhếch lên tạo thành đường cong đẹp mắt.
Thiếu niên mặc áo T-shirt màu trắng, quần lửng màu xanh lá cây lộ ra hai bắp chân thẳng tắp, dưới chân đi đôi giày lười, quần áo và giầy đều có logo là một cái móc rất lớn.
Cậu ta thảnh thơi đứng đó, tay đút túi quần, vẻ mặt bình tĩnh không chút để ý nhìn bạn học trong lớp.
Cho đến khi tầm mắt của cậu ta và An Hồng va vào nhau, trên mặt mới lộ ra một chút vui vẻ, có thể nhìn thấy, thực sự là vui vẻ.
Cậu ta đứng thẳng người, ngẩng đầu ưỡn ngực, lớn tiếng tự giới thiệu mình:
“Xin chào các bạn! Tên mình là Lộ Vân Phàm, Lộ trong con đường chứ không phải trong từ đại lục, năm nay mình mười bốn tuổi, từ Nhị Trung chuyển đến, mình thích đá bóng, chạy bộ, đàn dương cầm, đọc truyện tranh, mong mọi người giúp đỡ nhiều hơn!”
Giọng nói không còn thanh thoát hiển nhiên mới vừa trải qua thời kỳ đổi giọng, âm thanh trầm thấp khàn khàn hấp dẫn.
Các bạn học đều vỗ tay, sau đó vì số tuổi của học sinh mới đến này mà cảm thấy kỳ quái.
An Hồng đứng trong lớp, miệng há hốc, mắt nhìn trừng trừng tưởng là mình đang nằm mơ.
Đã một năm lẻ hai tháng cô không gặp Lộ Vân Phàm, An Hồng thừa nhận mình đã từng nhớ đến cậu ấy, nhưng là số lần nhớ cũng đếm trên đầu ngón tay.
Cô từ chối đề nghị đăng ký vào Nhị Trung của Lộ Vân Phàm, cứ tưởng rằng cả đời này bọn họ sẽ không gặp lại, không ngờ rằng anh chuyển đến Thất Trung mà lại còn cùng lớp với cô!
Đây là một chuyện vô cùng kỳ diệu! An Hồng có chút không phản ứng kịp, trong hoảng hốt hình như cô thấy Lộ Vân Phàm mỉm cười nhìn cô, nụ cười rất quỷ dị, một gương mặt đẹp đến không chân thật, ánh mắt sáng rực nhìn còn nóng hơn cả thời tiết tháng tám.
Lâu Tĩnh Tĩnh bất chợt khoác tay An Hồng, vùi mặt trên vai cô, nói nhỏ: “Ồ............ Trong lúc còn sống, rốt cuộc mình có thể gặp được phiên bản đời thực của Lưu Xuyên Phong, mặc dù tuổi hơi nhỏ, nhưng mà...... Ồ...... Thằng cu xinh đẹp như thế, làm thế nào làm thế nào làm thế nào, mình thật hy vọng Thẩm Kha sẽ yêu thich nó!”
An Hồng đen mặt, đẩy Lâu Tĩnh Tĩnh ra nói: “Nổi điên à!”
Lâu Tĩnh Tĩnh ai oán nhìn cô, than thở nói: “Mới vừa rồi mình thấy nó phóng điện với Thẩm Kha mà, cậu không nhìn thấy à?”
Thẩm Kha đứng trước An Hồng, An Hồng chột dạ nói: “Không nhầm đấy chứ, nhất định là cậu bị hoa mắt rồi.”
Cô quay đầu nhìn mấy bạn nữ xung quanh, không có chỗ nào mà không mang vẻ mặt kích động lại cố gắng đè nén, còn có mấy khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, châu đầu kề tai nói gì đó.
Hiển nhiên, học sinh chuyển trường 14 tuổi Lộ Vân Phàm đã không cần tốn nhiều công sức cũng chinh phục được bọn họ.
Thời gian nghỉ giữa giờ trong lúc huấn luyện, An Hồng và Lâu Tĩnh Tĩnh ngồi uống nước dưới bóng cây, lặng lẽ nhìn Lộ Vân Phàm ở phía xa, trong lớp học, ngoài 3,4 người tốt nghiệp từ trung học Ngọc Lan thì không ai biết cậu ta, mà cậu ta cũng không biết người khác..
Một mình cậu ta ngồi nghỉ ngơi trên ghế dưới bóng cây, hai cái chân dài kéo dài thẳng tắp, dáng vẻ nhìn có chút nhàm chán.
An Hồng đột nhiên ý thức được, bề ngoài của của cậu ta có thay đổi rất lớn. Lúc tốt nghiệp cấp hai, Lộ Vân Phàm chỉ là cậu bé vừa bắt đầu trổ mã, cao chưa đến 170cm, hầu kết, râu chưa có, giọng nói nhỏ nhẹ, gương mặt xinh đẹp, chưa có hương vị thiếu niên.
Mà bây giờ, rõ ràng là đã ra dáng thiếu niên, cổ họng hơi nhô ra, cánh tay, chân đều có bắp, mặc dù nhỏ hơn 2,3 tuổi so với các bạn nam trong lớp nhưng chênh lệch bên ngoài cũng không rõ ràng.
Dáng vẻ so với nam sinh bình thường học lớp mười một cũng cao hơn.
An Hồng nhìn, lặng lẽ uống nước, Lộ Vân Phàm chợt xoay đầu lại, ánh mắt không hề che giấu chút nào nhìn An Hồng, sau đó phá lên cười.
An Hồng “Phụt ——” một cái liền bị sặc, một ngụm nước lọt vào trong khí quản lớn tiếng ho khan.
Cô còn chưa phản ứng kịp, Lộ Vân Phàm đã sải bước đi tới bên người cô, nhẹ nhàng giúp đấm lưng.
“Gấp cái gì.” Cậu ta không nhanh không chậm nói.
An Hồng ngừng ho khan, ngẩng đầu nhìn, Lộ Vân Phàm đứng ở bên người ô, vẻ mặt tươi cười, hiển nhiên tâm tình không tệ.
Lâu Tĩnh Tĩnh há hốc miệng nhìn bọn họ, hỏi: “Hai người biết nhau à?”
An Hồng vẫn chưa trả lời, Lộ Vân Phàm đã lên tiếng: “Mình và bạn ấy quen biết đã lâu, học cùng tiểu học và cấp hai, bây giờ lại học cùng lớp cấp ba, Này! Răng đậu đen, có phải bọn mình rất có duyên hay không!”
“Phụt ——” hô hấp của An Hồng mới vừa mới ổn định, uống một hớp nước, lại vì lời nói của cậu ta mà phun ra.
Lâu Tĩnh Tĩnh mê mang hỏi: “Răng đậu đen là cái gì?”
“À...... Không có gì, đây là bí mật của mình và An Hồng.” Nói xong, Lộ Vân Phàm cười “Ha ha ha“. Vừa cười vừa tiếp tục nhẹ nhàng vỗ lưng An Hồng.
An Hồng lặng lẽ nhìn bốn phía, phát hiện rất nhiều các bạn học đang nhìn bọn họ, còn bàn luận nho nhỏ, cô thấy ánh mắt Thẩm Kha cũng tập trung lên người cô và Lộ Vân Phàm, thấy ánh mắt sau tròng kính có vẻ lạnh lùng. Còn có Tần Nguyệt vừa nhìn qua mấy lần, vừa nói đùa cùng mấy nữ sinh, vẻ mặt say mê cuồng nhiệt.
An Hồng đột nhiên đã cảm thấy có chút không đúng, cô loáng thoáng cảm thấy sinh hoạt thời cấp ba của mình hình như phát triển theo hướng hoàn toàn không dự tính được.
Ngày huấn luyện quân sự đầu tiên kết thúc, Lộ Vân Phàm đã thành công thu hút được mấy nam, nữ sinh.
An Hồng nhìn dáng vẻ đùa cợt của cậu ta với các bạn, nghĩ thầm người vừa xinh đẹp vừa hướng ngoại quả nhiên chỗ nào cũng được hoan nghênh.
Cô đẩy xe đạp đi ra cổng trường, vẫy tay từ biệt Lâu Tĩnh Tĩnh, một mình đạp xe trên đường về nhà.
Không biết từ lúc nào thì sau lưng đi theo một người.
An Hồng quay đầu nhìn, lại là Lộ Vân Phàm.
Bọn họ đều ở phía Bắc thành phố, tất nhiên cùng đường.
Lỗ Vân Phàm đi xe ngâm nga hát, mắt nhìn phía trước, không liếc An Hồng lấy một cái.
An Hồng theo bản năng đạp xe nhanh hơn, dốc sức đạp, nhưng chiếc xe Angel cổ lỗ của cô làm sao mà so được với tốc độ chiếc Giant của Lộ Vân Phàm?
Mặc kệ An Hồng cố gắng thế nào cũng không thể bỏ rơi cậu ta được.
Cô quyết định đạp chậm lại, so với đi bộ nhanh hơn một chút.
Lộ Vân Phàm cũng đi chậm lại, đầu xe lúc ẩn lúc hiện, không nhanh không chậm đi theo bên cạnh cô.
20 phút sau, An Hồng từ bỏ chống lại, cô mở miệng hỏi: “Cậu đi theo mình làm gì?”
Lộ Vân Phàm nghiêng mắt nhìn cô một cái, nói: “Đường này là cậu làm à?”
“Sao cậu đi chậm như vậy?” An Hồng bực bội.
“Mình thích! Ai cần cậu phải lo!” Cậu ta cười lên, lộ ra hàm răng trắng bóng.
“......” An Hồng câm nín, coi như cậu ta không tồn tại, để ý đạp xe.
Lộ Vân Phàm nhìn cô: “Cậu có hối hận vì đã đăng ký vào Thất Trung không?”
An Hồng cảm thấy kỳ quái, hỏi: “Làm sao phải hối hận?”
“Đường xa như vậy! Mình đi từ Kim Thủy Uyển mất năm mươi phút, cậu về nhà cũng phải bốn mươi phút..”
“Coi như rèn luyện thân thể.”
“Ban đầu nói cậu đăng ký Nhị Trung có phải là tốt hơn không, vừa gần vừa tốt, với thành tích của cậu nhất định sẽ thi đậu.”
“Cậu đúng là phiền phức!” An Hồng nghe cậu ta nói xong thì cảm thấy buồn bực.
Thật sự thì sau đó cô cũng có chút hối hận, nhất là mùa đông, 7h30 phải có mặt ở trường nghĩa là sáu giờ rưỡi cô phải ra khỏi cửa, sáu giờ kém phải rời giường. Cảm giác lúc từ trong chăn ấm bò ra ngoài vô cùng khổ sở, lúc ra cửa trời vẫn còn tối, An Hồng một nắng hai sương đạp xe đi học, nói không sợ đều là dối trá.
“Cậu nói mình phiền á? Ban đầu lời vàng ngọc cậu lại không nghe.” Lộ Vân Phàm hừ một tiếng.
“Vậy còn cậu? Đang tốt như thế chuyển đến Thất Trung làm cái gì?” An Hồng không khỏi hỏi lại, cô vẫn cảm thấy kỳ quái.
“Ai...... Một lời khó nói hết.” Lộ Vân Phàm khoa trương than thở lắc đầu, tiếp theo mỉm cười, “Sau này từ từ nói cho cậu biết.”
“......” An Hồng nghĩ thầm, một tí tôi cũng không thèm biết!