Lộ Vân Phàm gật gật đầu, xoay người đi vài bước liền phát hiện có chút không đúng. Nơi chân trái rất đau, đau đến mức anh không thể không đi khập khiễng.
Thạch Nghị nhìn bộ dáng của anh, đi qua kéo tay anh, khoác lên vai của mình: “Tôi làm cây gậy chống cho cậu một chút.”
“Cảm ơn anh.”
Hai người đàn ông đều mồ hôi đầy đầu, vừa đi về hướng bãi đỗ xe, vừa tán gẫu với nhau.
Lộ Vân Phàm không hề đề cập tới chuyện hợp tác, @MeBau*diendan@leequyddonn@ nhưng Thạch Nghị lại nhắc đến trước.
“Xế chiều ngày mai, tôi sẽ đi tới văn phòng để nói chuyện với cậu.”
Lộ Vân Phàm hơi ngẩn người ra, một lát sau, anh cúi đầu nở nụ cười, dần dần liền cười ra tiếng.
Thạch Nghị cũng không giận, anh nhìn xem chung quanh, nói tiếp: “Lộ Vân Phàm, tôi quen biết cậu cũng đã 5 năm, tôi tin tưởng cậu sẽ không lừa tôi.”
“Ha ha ha ha. . .” Lộ Vân Phàm rốt cục cất tiếng cười to. Anh có chút kích động, lớn tiếng nói, “Tôi cũng vậy, ๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n rất tin tưởng anh nhất định sẽ hợp tác với tôi. Đi, chúng ta lại đi uống vài chén!”
“Không được!” Thạch Nghị lắc đầu, “Vợ con, bạn bè tôi vẫn còn đang chờ tôi rồi. Tôi hiếm khi về nước cùng cô ấy, ném cố ấy lại một mình không hay.”
“Ấy này, tôi nói cái người bạn nhỏ kia của anh, đến tột cùng là người như thế nào vậy? Khi nào thì dẫn đến cho mong gặp mặt đây?”
Thạch Nghị cười đến ánh mắt đều nheo lại: “Không thành vấn đề, tuyệt đối không thể kém hơn bà xã của cậu.”
Nghe được cái từ bà xã này, gương của Lộ Vân Phàm tự nhiên thoáng ửng hồng lên một chút. Anh nghĩ nghĩ, nói: diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn “Nửa năm sau tôi sẽ kết hôn, anh nhớ phải mang theo người bạn nhỏ của anh đến uống rượu mừng đấy nhé!”
“Ái chà! Nhanh như vậy sao?” Thạch Nghị liền phát hoảng, còn nói, “Đúng rồi, Hứa Lạc Phong, cái tên hỗn đản kia gần đây như thế nào rồi? Thật lâu rồi không gặp cậu ta, khi nào đó cậu gọi cậu ta ra uống ly rượu nhé.”
“Được! Chờ chuyện này kết thúc, tôi sẽ gọi cậu ta ra đây.” . . .
“Ai dà, làm sao cậu lại nặng như vậy hả? Nào nào đi thôi!”
“Chân tôi rất đau đó!”
“Ối dào! diⓔn♧đànⓛê♧quý♧đⓞ Lớn tiếng như vậy để làm gì chứ!”
. . .
Sau khi chia tay với Thạch Nghị, Lộ Vân Phàm mặc áo, ngồi lên xe Tiểu Cao trở về khu nhà trọ ở Quảng Hòa.
Tâm tình của anh rất tố! Khi đi ngang qua quảng trường Vương Miện, đột nhiên anh nói: “Tiểu Cao, dừng xe!”
Dặn dò Tiểu Cao ở trên xe chờ anh, sau đó Lộ Vân Phàm một mình chậm rãi trèo lên cầu thang quảng trường, đi tới bên cạnh bể phun nước.
Bóng đêm càng sâu, chung quanh quảng trường Vương Miện chỉ có ánh đèn rực rỡ từ các biển quảng cáo lóe lên lấp lánh. Bể phun nước đã đóng, lúc này nước trong bể phẳng lặng, không hề gợn sóng.
Chân trái Lộ Vân Phàm không khoẻ, anh trực tiếp liền ngồi lên bên cạnh thành bể phun nước. Anh đánh giá bốn phía, chỉ có rất ít người đi đường, xa xa một cặp tình nhân nhỏ nắm tay nhau đi qua. Trong tay cô gái nhỏ còn nắm dây một quả bóng bay màu hồng. Hai người dường như là mới từ trong KTV đi ra.
Lộ Vân Phàm không tự chủ được liền nở nụ cười. Anh nhớ tới thời còn học đại học, anh cùng với An Hồng cũng thường tới nơi này hò hẹn. Khi đó nơi này vẫn còn gọi là quảng trường Hồng Thái Dương, là trung tâm của thành phố J, chung quanh có thật nhiều các khu đại siêu thị, các trung tâm thương mại, còn có các khách sạn lớn lớn nhỏ nhỏ. Lộ Vân Phàm cùng An Hồng đều là những người hay ăn. Hai người thường từ nơi này lựa chọn một nhà hàng nào đó để vào ăn uống. Có đôi khi không thể lựa chọn được sẽ ăn cái gì, thường hay dùng kéo búa bao để quyết định.
Có một lần, sau khi ăn uống no đủ, đi ra khỏi nhà hàng, An Hồng nhìn thấy một người bán hàng rong đang bán bóng bay.
Khi đó là đầu mùa đông, cô đứng ở nơi đó, đối với này một nhóm lớn bóng bay đủ màu đủ dạng kia, ánh mắt cứ thế không sao dời đi được.
Lộ Vân Phàm muốn cho cô mua một quả bóng, cô không đồng ý, nói đây là thứ đồ chơi của trẻ con.
Nắm tay cô rời đi, Lộ Vân Phàm nhìn thấy An Hồng quay đầu lại nhìn thoáng qua, trong ánh mắt toàn là sự khát vọng.
poke taitro
Mãi cho đến hơn nhiều năm sau, từ mẹ Hàn Lộ Vân Phàm mới được biết rằng, hồi nhỏ An Hồng gần như không có đồ chơi, đồ ăn vặt. Cô cũng rất ít, thật ít khi được đi ra ngoài vui chơi. Thời thơ ấu của cô, thật sự đều không giống với đại đa số những trẻ em khác. Rồi sau đó, mẹ Hàn mẹ liền kể lại những chuyện hồi nhỏ của Hàn Hiểu Quân và An Hồng.
Lộ Vân Phàm rốt cuộc đã biết, Hàn Hiểu Quân đã mang đến cho An Hồng một cuộc sống có ý nghĩa như thế nào. Thật sự, tất cả mọi người đều không một ai có thể bằng được.
Cặp tình nhân nhỏ kia đã đi xa, Lộ Vân Phàm thu hồi suy nghĩ, lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho An Hồng.
Giọng nói của cô mơ mơ màng màng: “A lô. . .”
“Em ngủ rồi sao?”
“Là anh đó à!” An Hồng ở đầu dây bên kia nở nụ cười, “Vừa ngủ không bao lâu, anh đang làm cái gì ở đó đấy?”
“Vừa mới nói chuyện cùng với người khác một chút xong, bây giờ anh lập tức liền về nhà đây.”
“Anh có mệt mỏi không? Về nhà tắm rửa một chút, rồi nghỉ ngơi sớm một chút đi!”
“Ừ!” Lộ Vân Phàm quay đầu nhìn thoáng qua, nói, “An An, em có biết bây giờ anh đang ở chỗ nào không?”
“Chỗ nào vậy?”
“Anh đang hứa nguyện ở bên cạnh hồ nước ở quảng trường Vương Miện.”
“. . .” An Hồng dường như suy xét trong chốc lát, mới hiểu rõ ràng rằng cái gọi là hồ hứa nguyện kia, đến tột cùng là cái gì. Cô thấp giọng cười, “Buổi tối khuya anh chạy tới chỗ đó để làm cái gì chứ?”
“Để hứa nguyện (Cầu nguyện, ước nguyện).” Lộ Vân Phàm lấy từ trong túi áo ra hai đồng tiền xu Nhất Nguyên (đồng tiền 1 xu), vung tay lên, liền quăng vào trong hồ nước.
Gần như không có âm thanh vang lên, không có nước phun, hai đồng tiền xu đã biến mất không thấy gì nữa.
Lộ Vân Phàm cười đến ấm áp, dịu dàng nói vào trong điện thoại di động: “An An, anh vừa mới vứt vào hồ nước hai đồng tiền xu, chúng ta cùng nhau hứa nguyện đi!”