Thanh Xuân Của Em Đều Liên Quan Đến Anh

Chương 230: Chương 230: Kết thúc




Editor: Mẹ Bầu

Xe ô tô được lái vào nhà để xe rồi dừng lại. An Hồng xách theo vài cái túi lớn từ trên chỗ ghế lái phụ xuống xe. Cô xuyên qua con đường nhỏ được lát bằng các phiến đá, đi vào khu nhà nhỏ hai tầng, kiến trúc theo phong cách Châu Âu, nằm ẩn mình ở trong rừng trúc.

Bốn phía không khí tươi mát, tràn đầy màu xanh mát mắt, thỉnh thoảng lại có tiếng chim hót líu ríu truyền đến. Tâm tình của An Hồng thực vui vẻ. Cô mang đồ vào đặt ở trong phòng bếp, rửa tay, đi đến phòng ngủ chính ở lầu một.

Hồng An Hoa Uyển (Vườn hoa An Hồng) nằm cách xa nội thành. Tòa nhà này của bọn họ nằm ở vị trí giữa lưng núi, rất là yên tĩnh.

Chân của Lộ Vân Phàm không được tốt, @MeBau*diendan@leequyddonn@ lúc trước căn phòng lớn nằm hướng Nam ở trên lầu hai, mới chính là phòng được thiết kế dùng làm phòng ngủ chính. Thế nhưng mà An Hồng kiên trì sửa lại lầu một, cải tạo lại công trình một phen, lại còn phải làm thêm một cái toilet, khiến cho vị kiến trúc sư phải hao tổn biết bao trí óc. Bất quá cuối cùng công trình vẫn được hoàn thành thuận lợi. Chỉ có điều, diện tích của phòng ngủ này không lớn, chỉ khoảng 20 m2, nhưng mà An Hồng rất hài lòng. Cô chỉ muốn Lộ Vân Phàm được thuận tiện là được.

Trong phòng ngủ, rèm cửa sổ khép chặt. An Hồng đi đến bên giường cúi đầu nhìn người đàn ông đang nằm trên giường. Anh nhắm mắt lại, phát ra tiếng hít thở đều đều. Anh đang ngủ say, bọc người trong chiếc chăn mỏng thơm tho.

An Hồng kéo dịch dịch cái chăn lại cho anh, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn tầm mắt của cô chuyển xuống nửa người dưới của anh. Lộ Vân Phàm nằm nghiêng thân mình, phần còn lại của đùi phải bị cụt đặt ở trên chân trái, trên chăn liền lõm xuống một khối. Nơi cuối giường cũng chỉ lộ ra một cái chân trái.

An Hồng đắp chăn lên chân cho anh, xoay người đi ra khỏi phòng.

Đó là một ngày trung tuần trong tháng 9 năm 2011.

Trong khoảng thời gian này Lộ Vân Phàm bận rộn rất nhiều việc. Dường như anh cũng không thể nào làm hết được việc ở trong công ty. Mỗi ngày anh đều bận rộn đến nửa đêm mới về nhà. Buổi tối ngày hôm trước trước anh còn khoa trương hơn, vì để ngày hôm sau có thể hưởng thụ ngày nghỉ, cho nên anh làm thẳng đến rạng sáng, mãi đến 4 giờ sáng liền bị Tiểu Cao đuổi về.

Sau khi tắm xong anh bò lên giường. die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on An Hồng đang ngủ mơ mơ màng màng, nhưng Lộ Vân Phàm thật giống như không buồn ngủ chút nào. Anh hết ôm lại hôn dính cô một hồi lâu, thẳng đến lúc An Hồng bị triệt để đánh thức anh mới vừa lòng.

Đương nhiên sau đó sẽ phải sản sinh ra việc ăn một miếng thịt. An Hồng vịn vào thân thể anh, có thể cảm nhận được anh tiến lên đặc biệt có lực, cảm giác của cô cũng rất tốt. Thế nhưng cô lại có chút đau lòng, lo lắng anh mỗi ngày đều như vậy, cứ đi sớm về trễ, buổi tối muộn mới về nhà, lại còn muốn làm chuyện xấu. Liệu như vậy có phải sẽ làm cho thân thể mệt muốn chết rồi hay không.

Lộ Vân Phàm hiển nhiên lại không cảm thấy như vậy là quấy nhiễu. Anh chỉ cảm thấy cuộc sống như thế này thật là hoàn mỹ, giống như là anh đang nằm mơ. Mỗi ngày về nhà, di@en*dyan(lee^qu.donnn), ngoài cửa, phòng khách lẫn phòng ngủ đều để đèn sáng chờ anh. An Hồng sẽ còn giúp anh chuẩn bị đồ ăn khuya cùng quần áo để tắm rửa. Có đôi khi anh trở về sớm một chútt, liền phát hiện cô đang chờ anh ở trong phòng khách. TV vẫn để mở như thế, còn cô đã nghiêng người ngủ ở trên ghế sa lon rồi.

Lộ Vân Phàm hiếm khi có được giấc ngủ nướng thế này. An Hồng đã trở lại phòng bếp. Cô đeo tạp dề lên, lật qua thực đơn trong sách dạy nấu ăn, bắt đầu nấu canh.

Tay nghề nấu nướng của cô và Lộ Vân Phàm đều không ra gì cả. Lộ Vân Phàm lại chết sống không chịu mời người giúp việc. Vì thế bản thân An Hồng đành phải nghiên cứu việc bếp núc nấu nướng, làm một ít đồ ăn có dinh dưỡng phong phú cho anh. Bình thường cô cố gắng thì cũng không tệ lắm, hương vị thì… thật sự là vẫn không khá hơn chút nào.

Trên bếp đang để lửa nhỏ để hầm nồi canh xương lợn. An Hồng dùng cái thìa múc một ít để nếm thử hương vị. Cô cảm thấy cũng không tệ, có thể được 7 điểm. Người Trung Quốc rất chú ý đến ăn món canh hầm bổ dưỡng kia. Vì thế trên bàn cơm liền thường xuyên sẽ xuất hiện các loại canh hầm xương cho Lộ Vân Phàm. . . làm cho anh rất là mê mang.

Đồng hồ báo thức chỉ đã 10 giờ rưỡi sáng. An Hồng đi vào trong phòng gọi Lộ Vân Phàm rời giường.

Cô vỗ vào lưng của anh, vỗ lên mặt anh, ngay cả khi cô vừa kêu vừa kéo, anh cũng không chịu dậy. Cuối cùng anh dứt khoát dùng chăn bao quấn ở trên đầu, bắt đầu chơi xấu.

Hai tay An Hồng chống nạnh. Cô nheo lại mắt, đột nhiên “xoẹt” một cái, cô xốc chăn lên. Lộ Vân Phàm lập tức để lộ ra thân mình trần trụi, nhìn không sót một cái gì. An Hồng cũng không ngừng nghỉ một chút, “Bốp” một cái, liền vỗ lên cái mông để trần của anh: “Rời giường! Buổi chiều còn có rất nhiều chuyện cần phải làm đó!”

Lộ Vân Phàm cả kinh, cả người giật bắn lên, một phát kéo luôn cái gối đầu xuống che đậy phần thân dưới của mình. Tay phải của anh còn phủ lên mỏm cụt trên phần đùi phải còn lại của mình, kêu lên: “Em định mưu sát chồng à!”

Tóc của anh rối bời, vẻ mặt đầy uất ức, khóe miệng như đã sắp trễ xuống đến nơi. An Hồng nâng trán, ôn tồn khuyên nhủ anh: “Nên rời giường thôi, buổi chiều còn có rất nhiều việc, buổi tối còn phải đi đến Kim Thủy Uyển ăn cơm nữa. Anh đã quên rồi sao?”

“Anh ngủ thêm một lát nữa thôi thì làm sao!” Lộ Vân Phàm lao đến điện thoại di động ở bên giường nhìn thời gian, “A! Mới có 10 giờ 40 phút thôi mà. Anh mãi đến tận hừng đông mới được ngủ đấy!”

An Hồng bị chọc tức, quát lên: “Ai bảo anh về nhà không lập tức ngủ ngay, lại còn muốn. . . lại còn muốn làm cái chuyện kia! Đáng đời!”

Nhìn vẻ mặt An Hồng không được tự nhiên, Lộ Vân Phàm cười đến xấu xa. Anh kéo cô vào trong lòng mình, ôm lấy rồi bắt đầu cắn mặt cô: “Em là bà xã của anh đó, chẳng phải là người nào xa lạ đâu, có lẽ nào vợ chồng. . . Oa oa! Đau quá!” An Hồng đã cắn một miếng ở trên bả vai của anh: “Khẩn trương rời giường mau!”

“Bà xã à. . .” Lộ Vân Phàm xoa bả vai của mình, gần như nước mắt đã lưng tròng.

An Hồng lập tức liền mềm lòng, vuốt ve gương mặt của anh, lại hung hăng hôn một cái lên trên mặt anh, rồi nói: “Được rồi, được rồi, ông xã ngoan, mau chóng rời giường đi nào.”

Lộ Vân Phàm hài lòng, hấp tấp cầm lấy quần áo mà An Hồng sớm đã chuẩn bị, để sẵn cho anh ở trên tủ đầu giường, bắt đầu mặc vào.

An Hồng lắc lắc đầu đi ra phòng, cảm giác mình giống như không phải là đang hầu hạ một người đàn ông trưởng thành, mà là đang hầu hạ một cậu nhóc tiểu thiếu gia vậy! Cô gả cho người này. . . Thật sự là IQ cao sao?

A! Quên không nói, bọn họ hiện tại đã là vợ chồng. Mấy ngày trước tiết Trung thu, bọn họ đã nhận giấy hôn thú. Hôn lễ sẽ được thu xếp tổ chức ở trong kỳ nghỉ Quốc Khánh.

Buổi chiều đi ra ngoài. Ở trên xe, Lộ Vân Phàm cứ luôn miệng khen ngợi nồi canh xương lợn hầm của An Hồng thật thơm ngon bổ dưỡng, quả thực xem ra còn lợi hại so với đầu bếp cự phách của khách sạn 5 sao nữa kia. Đến cuối cùng, anh liền cẩn thận từng ly từng tí, nói: “An An, lần sau em có thể đổi thành canh thịt bò hầm hay canh cá hay không?”

“. . .” An Hồng không để ý đến anh. Xe đã dừng lại ở trước cửa một cửa hàng ảnh viện áo cưới.

Bọn họ tới đây để lấy ảnh cưới.

Lật giở các khung hình ảnh cưới to nhỏ khác nhau, Lộ Vân Phàm cười đến rất vui vẻ. Anh chỉ vào khung hình ảnh cưới phóng đại đặt ở bên cạnh, nói với An Hồng: “Ảnh em mặc áo cưới đội khăn voan này thì mình sẽ treo ở trong phòng ngủ, ngay trên tường đầu giường. Còn ảnh mặc kiểu áo cưới truyền thống Trung Quốc này thì sẽ treo tại thư phòng. Ảnh mặc quần áo thoải mái này thì treo tại cửa vào, cái có khung thủy tinh này thì treo ở phía trên tủ ở phòng ăn nhé! Còn tấm hình mặc lễ phục này, liền treo ở phòng khách, phía sau ghế sofa. . .”

An Hồng sắp phát điên rồi: “Trong nhà, ai người ta treo nhiều ảnh cưới như vậy chứ!”

“Nhà của chúng ta chứ sao!” Lộ Vân Phàm cười toe toét, để lộ ra hàm răng trắng sáng, con ngươi mắt lóe sáng lấp lánh, giống như một cậu bé con đang rất vui vẻ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.