Ngày đi học đầu tiên của năm lớp bốn.
An Hồng đã rất chịu khó hoàn thành hết tất cả các bài tập hè. Cô lấy 200% dũng khí, quyết định nói lời xin lỗi với thầy giáo Diêu ở lớp số học, hơn nữa sẽ biểu đạt nguyện vọng muốn học giỏi môn toán, cô nguyện ý bỏ qua tất cả tự ái, mặc cho thầy giáo Diêu có châm chọc hay gây khó dễ đi nữa.
Chuông vào lớp vang lên làm An Hồng vô cùng khẩn trương, thầy giáo Diêu đã trở thành cơn ác mộng cố hữu, nếu phải ăn nói khép nép trước mặt ông ta, An Hồng thực cảm thất rất là uất ức
Nhưng lúc đi vào phòng lại làm cô trợn mắt há hốc mồm. Đó là một cô giáo hơn năm mươi tuổi, mái tóc ngắn chỉnh tề, tóc mai hai bên đã bạc trắng, khuôn mặt đoan trang nghiêm túc, vừa mở miệng nói liền lộ ra hàm răng cửa bị thiếu mất một, cùng với vẻ trang nghiêm bên ngoài vô cùng không tương xứng, nhìn ra còn có mấy phần tức cười.
Cô nói: “Cô họ Hạ, là giáo viên số học của các em từ lớp bốn đến lớp sáu. Thầy giáo Diêu sẽ phụ trách giảng dạy cho khóa học sinh mới vào trường. Cô hi vọng trong ba năm này, cô trò chúng ta cùng nhau cố gắng, cô sẽ giúp các em nắm thật chắc các kiến thức cơ bản làm tiền đề cho các môn vật lý, hóa học mà sau này các em sẽ được tiếp xúc khi vào trung học.”
Các học sinh đều có chút ngơ ngẩn, may mà lớp trưởng kịp phản ứng, dẫn đầu cả lớp vỗ tay hoan nghênh, ngay lập tức tiếng vỗ tay rào rào liền vang lên trong phòng.
An Hồng cật lực dùng sức, quả thật cô đã nghĩ đến việc hò hét thật lớn, có phải hay không cuối cùng ông trời cũng nghe được tiếng lòng cô, đem thầy giáo Diêu quăng đi chỗ khác.
Cô giáo Hạ vốn là giáo viên đã về hưu, được trường mời trở lại dạy học. Cả đời cô đều dành để giảng dạy môn toán tiểu học, phong cách ngắn gọn đơn giản, nhưng là sau mỗi giờ học đều rất nhiệt tình giải đáp thắc mắc của học sinh, bài tập phụ đạo cũng được chuẩn bị rất đặc biệt.
Cô thường cho 3 dạng bài tập về nhà, phân theo trình độ từ bài dễ, bài trung bình đến bài khó, các học sinh sẽ lựa chọn hoàn thành hạng mục mình làm được đầu tiên. Hơn nữa cô còn hoan nghênh các học sinh sau giờ học cùng thảo luận vấn đề với mình đồng thời sẽ hết lòng giải đáp. Cô chưa bao giờ trách mắng học sinh, càng không dùng cách xử phạt về thể xác. Cô thường dùng phương pháp nhắc nhở phê bình nhẹ nhàng mà hiệu quả khiến các học sinh rất khâm phục, cho dù có là học sinh nghịch ngợm nhất cũng dần dần thích môn toán học. Một tháng qua, có thể thấy được phương pháp giảng dạy của cô và thầy giáo Diêu là vô cùng khác biệt.
An Hồng vốn là có nguyện vọng học tốt môn toán, lại gặp được giáo viên trong mơ, dĩ nhiên cũng trở nên sốt sắng cùng hăng hái. Nhưng cái này cũng không có nghĩa là năng lực học tập của cô tốt. Kiến thức cơ bản không chắc, bài tập lại quá nhiều, mỗi lần đều phải vô cùng ra sức cố gắng. Xem sách bài tập hay lúc đối mặt với chuyện thi cử mà đọc mãi không hiểu, quả là có chút cảm giác lực bất tòng tâm.
Vì vậy dù là lần đầu tiên làm bài trắc nghiệm chọn được đáp án đúng, cô vẫn là đứng thứ nhất từ dưới lên.
Lúc chữa bài thi, mặt An Hồng nhìn như đưa đám. Rõ ràng mình đã nghiêm túc làm mà sao vẫn mắc nhiều lỗi sai như vậy chứ? Cô ngẩng đầu lên trên bục giảng, thấy rất nhiều học sinh đang vây quanh cô giáo Hạ hỏi bài, cô chưa bao giờ lên tiếng hỏi, thực sự có chút không tiêu hóa được kiến thức, liền quay sang thắc mắc với một bạn ngồi bên vốn có thành tích tốt. Nhưng học sinh tiểu học chính là học sinh tiểu học, dù mình học hiểu đến mấy cũng không biết phải giảng giải cho người khác như thế nào. Huống chi vấn đề giữa An Hồng và thầy giáo Diêu từng oanh động một thời gian, nghĩ đến ngày đó, cô lau máu mũi chảy ròng ròng cùng ánh mắt lạnh lẽo, các bạn đều là có chút kiêng kị.
Lúc tan trường, An Hồng ngồi tại chỗ ngẩn người, cầm trong tay bài thi gạch đầy mực đỏ suy nghĩ miên man. Đúng lúc cô giáo Hạ đi vào kiểm tra, thấy bộ dáng như vậy liền gọi vào phòng làm việc.
An Hồng không bao giờ nghĩ đến, sau cuộc trò chuyện 20 phút ấy sẽ có ảnh hưởng lớn tới cuộc đời cô sau này.