Lộ Vân Phàm có một giấc mộng.
Trong mộng, bầu trời sáng sủa, ánh mặt trời xán lạn, ngày cả gió thổi đến cũng thật là ấm áp. Anh đứng ở trên một cái sân thể dục, lúc này đang chuẩn bị xuất phát chạy.
Súng lệnh nổ vang bên tai. Lộ Vân Phàm như mũi tên rời khỏi cung vậy, liền xông ra ngoài, anh chạy ở giữa ở một đám người trẻ tuổi, cánh tay đong đưa rất có quy luật, chân dài di chuyển, chạy đi vừa kiên định lại có lực.
Hô hấp của anh thật vững vàng, thân thể tựa như hoàn toàn không chút mệt nhọc. Cả cái sân thể dục dọc to như vậy, anh chạy một vòng lại một vòng. Bên tai là tiếng hò hét cố lên không ngừng nghỉ. Anh ngẩng đầu nhìn về phía khán đài, người đang ngồi nơi đó không đếm được, @MeBau*diendan@leequyddonn@ nhưng khuôn mặt cả đám người đó đều rất mơ hồ, làm anh không nhìn thấy rõ ai hết.
Anh lại quay đầu lại xem tuyển thủ bên người, cũng y như vậy, anh không thể nhòn thấy rõ mặt của bọn họ, chỉ có thể nghe thấy tiếng hơi thở ồ ồ của bọn họ.
Lộ Vân Phàm có chút buồn bực, nhưng lại cũng không hề nghĩ nhiều. Anh càng chạy càng nhanh, càng chạy càng nhanh, dần dần liền thoát khỏi cả đám người, một mình xông lên dẫn đầu phía trước.
Tiếng bước chân hỗn loạn vang lên ở phía sau, Lộ Vân Phàm không khỏi có chút đắc ý, anh ngẩng đầu lên nhìn phía trước. Dải băng màu vàng ở điểm cuối đang chạy theo gió đong đưa, phía sau dải băng dường như còn có một người đang đứng.
Bóng dáng yểu điệu, Dieendaanleequuydonn mái tóc được buộc lên cao cao như chiếc đuôi ngựa. Khi cô cười rộ lên thì ánh mắt dài nhỏ liền nheo tít lại, đều bị làm anh nảy sinh sự ấm áp. Cô đang vẫy tay về phía anh, lớn tiếng kêu: “Cố lên, cố lên!”
Ngọn gió mát thổi phất qua hai má của cô. Cô gái tuổi trẻ cười tươi như hoa. Lộ Vân Phàm nhếch khóe miệng lên, càng thêm ra sức chạy về phía cô.
Nhưng mà nhìn thấy điểm cuối đường chạy xem ra rất gần, thế nhưng sao chạy lại thấy xa như vậy. Lộ Vân Phàm cảm thấy hai chân mình giống như bị rót chì vào, không biết tại sao anh lại cảm thấy rất mệt mỏi.
Anh hướng về cô gái ở phía xa xa kia, kêu lên: “An An! Anh rất mệt!”
“Cũng sắp đến nơi rồi, cố lên!” diễ↕n☾đ↕àn☾lê☾q↕uý☾đ↕ôn Cô gái vẫn ngoắc tay như trước. Lộ Vân Phàm khẽ cắn môi, lại tiếp tục chạy lên phía trước. Hô hấp rối loạn, bước chân nặng dần, tim đập gấp gáp, nhưng anh tuyệt không để ý.
Đột nhiên, dưới chân anh bị vấp một cái. Cả người anh liền nặng nề ngã lăn ra ở trên mặt đất, một cảm giác đau đớn từ phần chân truyền lên đến tận trái tim.
Lộ Vân Phàm gượng chống chân nâng phía trên thân thểi lên. Anh ngẩng đầu nhìn cô gái kia, cố nén nhịn đau, hô to: “An An, chân anh đau quá!”
Cô gái kia vẫn chỉ đứng đó cười nhìn anh, không nói nữa.
Bên người anh vang lên vô số tiếng bước chân. Một nhóm các chàng trai trẻ tuổi ào ào vượt qua anh, hoan hô nhảy nhót chạy về phía điểm cuối. Người chạy về trước tiên là một chàng trai cao lớn khỏe đẹp. Diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn Anh ta giơ hai tay lên, thân thể vọt tới dải băng màu vàng. Dưới ánh mặt trời, Lộ Vân Phàm chỉ nhìn thấy hình dáng khuôn mặt đầy sự kiên nghị của anh ta, còn có vẻ mặt đắc ý sau khi giành được thắng lợi.
Lộ Vân Phàm vẫn muốn đứng lên, nhưng làm thế nào cũng không có được sức lực. Anh không nhịn được quay đầu nhìn thoáng qua, bỗng đột nhiên kinh hãi, anh đã không thấy đùi phải của mình đâu nữa. Đôi chân của anh vốn thon dài cân xứng, giờ đây chỉ còn lại có một đoạn ngắn ngủn chừng hơn hai mươi centimet. Anh vô lực ngồi ở trên mặt đất, chỗ chân bị gãy máu chảy ra thành một bãi, nhìn thấy mà ghê người.
Lộ Vân Phàm bỗng chốc liền bật khóc lên. Anh không biết lúc này nên làm thế nào. Anh ôm lấy cái chân gãy của mình, lại nhìn về phía điểm cuối, cô gái kia đang nghênh đón chàng trai chạy về đích đầu tiên. Cô đưa chai nước lên, thẹn thùng nói: “Hiểu Quân, anh là người lợi hại nhất.”
Lời nói tựa như một cây đao, đâm thẳng vào trong lòng Lộ Vân Phàm.
Anh nằm phục xuống trên mặt đất, một tay vỗ đất, một tay vươn về trước, thê lương gọi với tên của cô: “An An! An An! An An!”
Cô gái kia tựa như không nghe thấy. Cô dắt thắng tay chàng trai chiến thắng kia, chậm rãi bỏ đi xa. Đi được một lúc, cô lại quay đầu lại thoáng nhìn qua anh, trong ánh mắt toàn là sự ghét bỏ lẫn căm hận.
Trong nháy mắt trời liền tối sập xuống, mây đen kéo đến dầy đặc, mưa to rơi tầm tã.
Lộ Vân Phàm cả người ướt đẫm nằm trên mặt đất. Cả cái sân thể dục trống rỗng một mảnh, lúc này chỉ còn lại một mình anh.
Anh giang rộng hai tay, đùi phải đau nhức, nhưng lại không chống đỡ nổi nỗi đau ở trong lòng.
Anh tự tay sờ lên chỗ gãy chân của mình. Cái cảm giác kỳ dị nàylàm toàn thân anh phát run lên.
Anh nghĩ, đây nhất định là giấc mộng, nhất định là giấc mộng, nhất định là giấc mộng!
Rồi sau đó, anh mở mắt.
Đây đúng thật là một giấc mộng, nhưng mà hiện thực, so với cảnh tượng trong mơ dường như còn muốn làm cho người ta cảm thấy tuyệt vọn hơn.
Lúc Giang Bội tiến vào trong phòng, liền nhìn thấy Lộ Vân Phàm đang nằm ở trên giường bệnh lớn tiếng thở. Hai mắt anh trợn tròn, trên mặt, trên người đầm đìa mồ hôi, lồng phập phồng ngực kịch liệt, tay phải đang gắt gao che phủ ở trên đùi phải đã bị cắt của chính mình.
Giang Bội nhíu mày lại, kéo tay phải của anh đặt xuống bên cạnh người anh, nhẹ nhàng nói: “Lại gặp ác mộng sao? Không nên cào miệng vết thương như thế, rất nhanh liền khép miệng lại thôi.”
Hô hấp của Lộ Vân Phàm dần dần bình ổn lại. Anh quay đầu nhìn Giang Bội, hỏi: “Đến khi nào thì cháu được lắp chân giả vậy?”
“Sắp rồi, trước sẽ dùng chân giả tạm thời đã, sau mấy tháng thích ứng được thì có thể lắp chân giả chính thức rồi.”
“Vâng.” Lộ Vân Phàm đột nhiên như nhớ tới chuyện gì đó, hỏi.”Lạc Phong về nước rồi sao?” Giang Bội một bên mát xa chân trái giúp anh, vừa nói: “Ngày mai mới đi.”
“Cháu nghĩ muốn gặp cậu ấy.”
“Được thôi, vào buổi chiều Lạc Phong sẽ tới thăm cháu.”
Trước khi Hứa Lạc Phong về nước, anh lại đến thăm Lộ Vân Phàm một lần cuối cùng. Lộ Vân Phàm suy xét hồi lâu, rốt cục nói ra một điều thỉnh cầu với bạn tốt của mình.
“Lạc Phong, sau khi về nước, cậu giúp tớ đi mua lại phòng ở của An Hồng nhé, có được không?”
Hứa Lạc Phong nhăn mày: “Vì sao?”
“Không cần hỏi vì sao, cậu cứ làm theo lời tớ nói là được.”
“A Lộ, cô ta đối xử với cậu như vậy, cậu không cần cứ phải nhớ thương cô ta đâu!.”
Lộ Vân Phàm cúi đầu không nói.
Hứa Lạc Phong cực kỳ tức giận: “Cậu có nghe hay không? Hãy quên hẳn cô ta đi!”
“Hãy làm theo lời tớ đã nói đi!”
“Nếu tớ không đáp ứng với cậu thì sao?”
“Tớ sẽ đi tìm người khác.” Lộ Vân Phàm vẫn suy yếu như trước, sắc mặt thảm đạm, nhưng ánh mắt lại rất kiên định.
Hứa Lạc Phong cảm thấy quả thực anh không thể nào nói lý được. Thật lâu về sau, anh mới miễn cưỡng đáp ứng: “ĐƯợC rồi, tớ đồng ý với cậu.”
Vài ngày sau, vết thương bị cắt của Lộ Vân Phàm đã khép miệng lại. Vì muốn làm giảm bớt sự phù nề của vết thương, cũng như để tiêu trừ những biến chứng đau đớn, bác sĩ cổ vũ anh lắp chân giả tạm thời để luyện tập đứng thẳng người lên và bước đi.
Quá trình phục hồi chức năng thật là khổ sở. Cơ bắp chân trái của Lộ Vân Phàm đều đã héo rút rất nhiều, đùi phải lại vừa mới khỏi, mỗi một lần luyện tập đều làm mồ hôi lạnh của anh chảy xuống ròng ròng. Giang Bội căn bản không đành lòng nhìn, Lộ Vân Phàm cũng cứ cắn chặt răng, không khóc.
Rốt cục, anh có thể bám vào xà kép, chậm rãi đi lại. Chỉ là khi cúi đầu nhìn đến khung xương của chiếc chân giả bên phải kia, trong lòng anh dấy lên nỗi chua xót khó có thể nói hết! Thế nhưng trên mặt anh lại cũng chưa bao giờ biểu hiện một chút nào ra ngoài