Thanh Xuân Của Em Đều Liên Quan Đến Anh

Chương 174: Chương 174: Sự phiền não của Lộ Vân Phàm 4




Chuyện phiền não thứ ba của Lộ Vân Phàm là chuyện khiến anh để ý nhất, đương nhiên là bởi vì - Hàn Hiểu Quân.

Đó là vào sinh nhật An Hồng 22 tuổi. Vừa vặn đúng vào dịp chủ nhật, Tiêu Lâm đã ở nhà, Lộ Vân Phàm mang theo bánh ngọt cùng quà tặng đến nhà An Hồng để cùng nhau trôi qua.

Anh tự mình xuống bếp nấu nướng vài món thức ăn. Nếu không phải bị mặn thì chính là bị nhạt, có một đồ ăn sào nấu thậm chí còn có chút bị cháy xém. An Hồng nhìn thấy vậy không thể nhìn nổi, liền chen chúc ở tại bên cạnh anh để rang một bát tô cơm chiên trứng.

Cơm chiên trứng từ trước đến nay cô làm đều rất ngon, có thể khiến cho Lộ Vân Phàm ăn hết một tô thật lớn. @MeBau*diendan@leequyddonn@ Ngoại trừ có những thứ đơn giản như trứng gà, hành thơm, cơm, trong cơm rang An Hồng còn rắc ở bên trong một ít lạp xường thái hạt lựu. Trong phòng bếp nhất thời tỏa hương bốn phía, làm Lộ Vân Phàm đứng xem một bên ngón tay xoa xoa vào nhau, khen không ngừng.

Tiêu Lâm ở phòng khách lén lút mở nắp hộp bánh ngọt mà Lộ Vân Phàm mang đến, nhìn thấy trên mặt chiếc bánh ngọt viết dòng chữ: An An, sinh nhật vui vẻ.

Tiêu Lâm quay đầu nhìn vào trong phòng bếp. Hai người ở đàng kia chính là đang cãi nhau ầm ĩ. Trong phòng bếp hỗn loạn giống như là trên chiến trường vậy. Tiêu Lâm không khỏi bắt đầu lo lắng cho đời sống hôn nhân tương lai của hai người này.

Lúc ăn cơm, mỗi một món ăn Tiêu Lâm đều ăn một miếng, vẻ mặt đau khổ nói: “Cực kỳ khó ăn! Lộ Vân Phàm, die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«ontay nghề nấu nướng của anh quá kém, về sau làm thế nào nuôi sống được An Hồng đây.”

“Chị gái của em thích ăn là được.” Lộ Vân Phàm ăn một miếng rau cần xào, “Cũng không tệ lắm mà, đâu có khó ăn lắm đâu!”

“Anh cũng chỉ có thành thạo một chút trong việc xào xáo rau dưa thôi.” An Hồng cười.

“Đây là miếng thịt hay là cục thịt?” Tiêu Lâm kẹp lên một “miếng thịt” thái rất dày, “Anh thực hẳn là nên đi đến Hàn Hiểu Quân bái sư học nghệ đi, nhà người ta là một đầu bếp có trình độ cấp bậc đó. Anh có đến làm việc vặt ở ven chợ huyện Sa thì người ta cũng đều không cần anh đâu.”

Lộ Vân Phàm đen mặt: “Nói cái gì đó, không thích ăn thì đừng ăn!”

“Hung dữ cái gì chứ! Anh có hung dữ thì hung dữ với mình là được, lại còn dám hung dữ đối với em, hừ!” Tiêu Lâm chu miệng lên bắt đầu bới cơm ra.

“Được rồi, hai ngươi còn cãi cọ với nhau cái gì nữa đây, chị cảm thấy cũng tạm được mà, diễ↕n☾đ↕àn☾lê☾q↕uý☾đ↕ôn so với chị làm bị cháy thì còn tốt hơn nhiều.” An Hồng nhìn Tiêu Lâm, “Tiêu Lâm, lúc nào em thử nấu nướng một chút để chúng ta cùng ăn thử xem thế nào, để cho chị cũng nếm thử tay nghề của em.”

Tròng mắt tròn của Tiêu Lâm chợt chuyển động. Đột nhiên cô bé chạy vào phòng lấy ra một cái hộp nhỏ: “Chị này, quà tặng sinh nhật của chị đó.”

An Hồng mở ra vừa thấy là một thỏi son thỏi, cô nói: “Cảm ơn.”

Lộ Vân Phàm cũng đưa cho cô một cái hộp: “Đây là quà tặng của anh, bất quá bây giờ em đừng mở ra.”

An Hồng ngậm miệng cười: “Tại sao vậy?”

“Có trẻ con đang ở đây, không tốt.” “Anh mới là trẻ con ấy!” Tiêu Lâm không vui, “Em muốn xem em muốn xem, em tới mở!”

Cô bỗng chốc túm cái hộp ở trong tay An Hồng. Lộ Vân Phàm muốn ngăn cản nhưng đã không kịp. Tiêu Lâm tay chân lanh lẹ mở giấy gói ra, mới phát hiện trong hộp đó chính là – một bộ đồ nội y.

“Wow! Trời ạ!” Tiêu Lâm xách cái quần lót màu hồng lên kêu lên thật khoa trương, “Lộ Vân Phàm! Anh thật là háo sắc!”

Tay của Lộ Vân Phàm đã đỡ ở cái trán, gương mặt sung huyết đỏ bừng.

An Hồng chạy nhanh tới đoạt lấy cái hộp cất kỹ, cả khuôn mặt đỏ bừng lên từ lâu.

Lộ Vân Phàm đột nhiên nhớ ra cái gì đó, nói: “Đúng rồi, năm trước anh tặng cho em cái ví tiền, thế nào không thấy em dùng vậy, cái ví kia của em đã dùng rất nhiều năm rồi, tại sao em không đổi đi?”

“A. . . Em đã quên mất.”

“Hiện tại đổi đi, hiện tại đổi ngay! Em đi lấy ra đây.”

Lộ Vân Phàm nghĩ đến cái gì sẽ làm cái đó. An Hồng lấy ra hai cái ví tiền, một cũ một mới hoàn toàn, cười nói: “Anh nói em mới phát hiện, cái ví này thật sự rất cũ kỹ rồi.”

Lộ Vân Phàm tiếp nhận cái ví tiền cũ ở trong tay cô cũ, bắt đầu đổ hết đồ vật ở bên trong ra: “Trong ví tiền của em thế nào mà để lắm thứ đồ vật lộn xộn như vậy, chính là không thấy tiền. . .”

Lời nói còn chưa dứt, sắc mặt của anh đột nhiên chìm xuống, động tác trên tay cũng dừng lại.

An Hồng nhìn anh vẻ kỳ quái, chỉ thấy Lộ Vân Phàm đặt một tờ giấy nho nhỏ ở trên bàn cơm.

An Hồng tập trung nhìn vào, tim đập đột nhiên nhanh hơn. Đó chính là một tấm hình mà đã giấu ở mặt sau chiếc thẻ mượn sách. Đó là tấm ảnh chụp chung cùng Hàn Hiểu Quân hồi cô 15 tuổi khi ở huyện W. Chuyện xảy ra đã nhiều năm qua, cô có lẽ đã quên mất chuyện này, Nhưng lúc này đã để cho Lộ Vân Phàm nhìn thấy, An Hồng cảm thấy thật sự là tệ hết biết rồi.

Tiêu Lâm cũng nhìn thấy tấm hình kia, cô đứng nhìn nói hai người lặng im không nói, bưng đĩa cơm chiên trứng lên, lén lút chạy vào trong phòng.

Trong phòng khách không thể tránh khỏi lại vang lên tiếng của hai người tranh cãi với nhau. An Hồng nói giải thích, nhưng Lộ Vân Phàm lại tựa như không nghe thấy. Hai người nói chuyện trọng tâm xung quanh đề tài về Hàn Hiểu Quân, một vòng lại một vòng, rồi sau liền dẫn dắt đến vấn đề làm việc của An Hồng cùng chuyện ra nước ngoài của Lộ Vân Phàm.

Tiêu Lâm áp sát vào cửa phòng nghe lén, trong lòng cảm thấy sốt ruột vì hai người kia. Giọng nói của An Hồng cùng Lộ Vân Phàm cũng đã cất cao. Tiêu Lâm lo lắng Lộ Vân Phàm sẽ hất cơm chiên trứng và đồ ăn xuống đất. Tuy rằng An Hồng biểu hiện được thật kiên cường, nhưng mà Tiêu Lâm biết, kỳ thực trong lòng An Hồng rất đau đớn.

May mắn, chuyện này đã không có nghiêm trọng như vậy. Một lát sau, An Hồng mở cửa phòng ra: “Tiêu Lâm, ra ăn cơm.”

Tiêu Lâm tiếp tục bưng đĩa cơm chiên trứng ra ngồi trở lại bên cạnh bàn. phát hiện hai người kia mặt đều thối thối. Nhìn thấy tấm ảnh chụp chung của An Hồng và Hàn Hiểu Quân đã bị xé thành mảnh nhỏ, rơi vãi ở trên mặt đất. Cơm nước xong, An Hồng bưng bánh ngọt ra. Lộ Vân Phàm không nói không rằng, giúp cô đốt lên ngọn nến, lại tắt đèn phòng khách đi.

Anh bắt đầu vỗ tay hát bài hát mừng sinh nhật, cười hát thật nỗ lực. Tiêu Lâm cũng hát lên phụ họa. Sau khi hát xong, Lộ Vân Phàm nói: “Em hãy nguyện ước đi.”

An Hồng chắp tay ở trước ngực, nguyện ước xong liền thổi tắt ngọn nến. Lộ Vân Phàm lại bật sáng đèn lên, anh đứng trong chốc lát, nói: “Anh đi trước.”

“Anh vẫn còn chưa ăn bánh ngọt mà.”

“Anh không thích ăn ngọt.”

“. . .” An Hồng thấp giọng nói, “Được rồi, để em đưa anh đi xuống.”

Đưa Lộ Vân Phàm xuống đến bên cạnh xe, An Hồng đột nhiên giữ chặt tay anh.

Lộ Vân Phàm quay đầu lại nhìn cô, sắc mặt đã có chút thay đổi, không còn lạnh lùng nữa.

“Lộ Vân Phàm, hôm nay cám ơn anh! Chuyện vừa rồi… Đây chính là bánh sinh nhật đầu tiên trong đời này của em… Đây là… lần đầu tiên em được trải qua hình thức sinh nhật thế này. Cho nên, cám ơn anh!.”

Biểu tình của Lộ Vân Phàm ngưng trọng. Anh thở dài, sau đó ôm An Hồng vào trong lòng mình.

“Vừa rồi, thực xin lỗi, sinh nhật em mà anh còn hướng về phía em mà phát giận như vậy.”

“Là em không tốt.” An Hồng ôm chặt hông của anh, “Lộ Vân Phàm, xin anh hãy tin tưởng em.”

“Anh tin tưởng.” Lộ Vân Phàm nới vòng tay ôm ấp ra, hôn xuống môi An Hồng, “Anh biết trong lòng em vẫn còn chưa hoàn toàn quên anh ta, bất quá anh sẽ cho em thời gian.”

“Em. . .”

“Đừng nói nữa, An An! Anh tin tưởng em! Thật sự, đừng nói nữa.” Lộ Vân Phàm cười rộ lên, “Ít nhất anh biết, hiện tại người đang cùng với em chính là anh.”

An Hồng nhìn lên mặt anh, dường như muốn thốt ra lời.

Cô muốn nói với anh - Lộ Vân Phàm, anh sai lầm rồi, người mà em thích chính là anh, là anh, là anh.

Trong lòng em, sớm đã không có Hàn Hiểu Quân.

Nhưng mà, cuối cùng cô lại không nói những lời này ra miệng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.