Thanh Xuân Của Em Đều Liên Quan Đến Anh

Chương 171: Chương 171: Sự phiền não của Lộ Vân Phàm




Khi cùng nhau rời đi khỏi thành phố J, hai người đều có tâm sự riêng bất đồng. Khi trở lại thành phố J, Lộ Vân Phàm và An Hồng đã hoàn toàn thay đổi trạng thái của mình, tựa như chuyện chia tay nửa năm về trước không hề tồn tại. Ở trên xe bọn họ nói nói cười cười, bỗng chốc tìm trở về cái loại cảm giác cuồng nhiệt khi hai người đang say đắm trong tình yêu.

Lộ Vân Phàm đặc biệt vui vẻ, An Hồng xem anh mang cười quay mặt, trong lòng đã cảm khái, lại cảm thấy may mắn, lòng vòng dạo quanh, bọn họ lại đi ở cùng một chỗ. An Hồng trong lòng có một tia thả lỏng, @MeBau*diendan@leequyddonn@ nhưng lại không thể không bắt đầu lo lắng kế tiếp vấn đề.

Lộ Vân Phàm sẽ đi Mĩ quốc, cô là ở lại thành phố J chờ anh đây? Vẫn là cùng anh một chỗ đi.

Chỉ có nhất năm thời gian rồi, quyết định này rất trọng yếu, có lẽ sẽ quan hệ đến bọn họ kết cục, An Hồng cảm thấy khó xử, trong nhà còn có Tiêu Lâm cần cô chiếu cố, cô thật sự làm không được đi cho xong việc.

Học kỳ mới bắt đầu, Lộ Vân Phàm trở lại trường học. An Hồng lại tiếp tục đi làm. Chủ nhật, Lộ Vân Phàm sẽ mang theo An Hồng đi tụ tập cùng với Trình Húc, Hứa Lạc Phong. Bọn họ uống rượu đánh bài chà xát mạt chược. Ở trước mặt bọn Trình, Hứa, An Hồng luôn luôn không nói chuyện nhiều lắm. Cô biết bọn họ không thích cô, cũng biết bởi vì chuyện chia tay lúc trước, nên thành kiến của bọn họ đối với cô lại càng sâu hơn.

Còn ngay trước mặt An Hồng, Trình Húc và Hứa Lạc Phong cũng sẽ không nói cái gì, nhưng bọn họ lại rất có phê bình kín đáo riêng với nhau. Hứa Lạc Phong đã lười không muốn nói cái gì với Lộ Vân Phàm rồi, die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on Trình Húc bất quá cũng là tức giận, hỏi Lộ Vân Phàm rốt cuộc là nghĩ như thế nào.

“Có phải là đầu óc cậu bị hư mất rồi hay không, hả ?” Trình Húc thật sự là nghĩ mãi mà không rõ, “Lúc trước, cô ta đến mi mắt cũng không nhăn lấy một chút liền đã quăng cậu đi rồi. Hiện tại cô ta bị người khác quăng đi, cậu lại tìm cô ta về làm như cô ta là bảo bối không bằng. Trên đời này chẳng lẽ không còn những cô gái khác nữa hay sao? Cậu có biết hay không, sau khi biết cậu lại ở cùng với An Hồng một lần nữa, ở trong trường học có bao nhiêu người đang cười cậu đó. Cậu có phải là đàn ông hay không vậy? Làm sao cậu có thể dằn nổi cơn giận này chứ?”

Lộ Vân Phàm chẳng thèm ngó tới: “Tớ quan tâm đến những người khác làm gì chứ? Tớ ở một chỗ cùng An Hồng, chỉ là chuyện riêng của hai người, giữa tớ và cô ấy thôi. Còn có vui vẻ hay không tự mình tớ biết là được, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn tớ cần phải dựa theo ánh mắt của người khác để sống hay sao?”Trình Húc biết Lộ Vân Phàm nổi giận. Nghe thấy anh nói như vậy, cũng không biết phải nói cái gì nữa.

Kỳ thực, những chuyện nói linh tinh ở trong trường học, nếu so với những lời nói Trình Húc nghe được còn khó nghe gấp trăm lần, nhưng mà anh thật sự không thể nói nên lời. Có một số bạn học cho rằng Lộ Vân Phàm bị An Hồng cho đội nón xanh (*), mà An Hồng bị bạn trai mới vứt bỏ chính là cô đã bị báo ứng. Các nữ sinh đều cảm thấy An Hồng xứng đáng như vậy, nhưng mà điều khiến cho các cô khó có thể chịu được chính là, đã loại con gái gái dâm đãng giống như An Hồng kia vậy mà lại trở lại cùng với Lộ Vân Phàm rồi.

(*) Đội nón xanh: Câu nói chỉ chuyện ngoại tình, có ý tương tự với câu bị cắm sừng ở Việt Nam.

Tất cả mọi người đều kinh dị trước phẩm vị kén vợ kén chồng của Lộ Vân Phàm. Mọi người đều ào ào đoán xem có phải là An Hồng đã dùng thủ đoạn mới, không có nhân cách gì đó, diⓔn♧đànⓛê♧quý♧đⓞn để cho mình được trở về bên người Lộ Vân Phàm hay không. Hết thảy những chuyện này đương nhiên là Lộ Vân Phàm không hề hay biết. Anh vẫn vui vẻ trải qua cuộc sống đại học của anh như trước Ở sau thời gian học xong anh lại nói chuyện yêu đương cùng với An Hồng ngọt như mật.

Lộ Vân Phàm thật sự đã nói với cha của mình về chuyện của Tần Nguyệt. Đương nhiên là anh không nói làm chuyện phức tạp hơn, chỉ lấy ra tấm ảnh chụp chung hồi trung học, khi đang kỳ quân huấn, chỉ vào mặt Tần Nguyệt trên ảnh nói, người bị bệnh chính là bạn học cũ của mình, đang cần thiết được trợ giúp. Lộ Kiến Vũ liền nhớ ở trong lòng, đáp ứng anh có thể giúp bạn.

Đối mặt với con của mình, trong lòng Lộ Kiến Vũ cảm thấy vui mừng. Lộ Vân Phàm sắp 20 tuổi, con trai ông thật sự đã trưởng thành, hiểu chuyện. Ở trong mắt Lộ Kiến Vũ, Lộ Vân Phàm luôn luôn vẫn còn là một đứa trẻ nhỏ nghịch ngợm hay gây chuyện. Còn bây giờ, con trai ông đã biết đến việc, vì bạn học mắc bệnh nặng mà đến cậy nhờ bản thân ông.

Cái việc hỗ trợ này, tuy rằng hành vi cùng tâm tính như vậy cũng không phù hợp với chuyện đánh cờ chém giết ở trên thương trường. Nhưng không thể phủ nhận, Lộ Vân Phàm đã chứng tỏ mình là một người đàn ông đã biết lo toan. Cho nên, Lộ Kiến Vũ quyết định nhất định phải giúp con trai chuyện này cho bằng được.

An Hồng bị tin tức này kích động mà đã đi bệnh viện để thông báo cho Hàn Hiểu Quân cùng Tần Nguyệt biết. Thế nhưng hai người bọn họ cũng không để lộ ra biểu cảm cao hứng.

An Hồng cảm thấy kỳ quái. Cô biết Lộ Vân Phàm mà đã hứa hẹn giữ bí mật chuyện này, thì nhất định anh sẽ làm được. Điều này có ý nghĩa bệnh của Tần Nguyệt đã có cơ hội khỏi hẳn. Nhưng vì cái gì mà tâm sự của hai người lại có vẻ nặng nề như vậy?

“Lộ Vân Phàm nói, khi có tin tức liền sẽ lập tức thông báo cho hai người biết. Khi có thận cung cấp thì chỉ cần trong vòng hai ngày liền sẽ tiến hành giải phẫu. Cho nên, Tần Nguyệt, cậu nhất định phải tích cực phối hợp để trị liệu, chờ có tin tức, khi đó thể trạng thân thể có thể được tốt nhất để tiến hành giải phẫu.”

An Hồng mỉm cười nói xong, Tần Nguyệt cũng vẫn cúi đầu không nói chuyện, mặt xám như tro tàn.

“Có chuyện gì vậy?” An Hồng cảm thấy khóg hiểu, cô nhìn sang ánh mắt yên lặng không tiếng động của Hàn Hiểu Quân, “Đây là tin tức tốt mà, Lộ Vân Phàm đã đáp ứng chuyện này thì nhất định sẽ làm được.”

“Có tìn được thận thay thế hay không thì chuyện cũng có cái gì khác đâu.” Giọng nói của Tần Nguyệt rất thấp rất thấp. Cô ngẩng đầu lên nhìn An Hồng, ánh mắt lạnh đến mức tận cùng, “Cho dù có làm phẫu thuật thay đổi thận thì sẽ như thế nào đây, mình còn không phải vẫn giống như một người đã chết rồi sao, cả đời đều là người tàn phế rồi. . .”

An Hồng nhăn lại mày: “Tần Nguyệt, cậu đừng có nói như vậy. Sau khi đã phẫu thuật thay thận rồi, về sau này cậu sẽ không cần phải đi chạy thận để lọc máu nữa rồi, như vậy là cậu có thể hồi phục sinh hoạt bình thường mà.”

“Cậu thì biết cái gì!” Đột nhiên Tần Nguyệt không hề có dấu hiệu báo trước liền rống to một câu. Sau đó cô nắm lấy cái gối đầu trên giường bệnh ném về phía An Hồng, “Cút! Cút đi! Các người ai cũng đều không hiểu cái gì hết, không nên nói lung tung như thế! Cái gì mà cuộc sống bình thường, đều là đánh rắm! Thúi lắm! Đều là nói hươu nói vượn! Các người đều đang gạt tôi! Gạt tôi! Các người chính là ở vui sướng khi người gặp họa! Các người đều ở đây xem tôi như xem trò hay! A a…”

Tần Nguyệt giằng co ở trên giường bệnh, gào to rống lớn giống người đã phát điên lên rồi, nước mắt sớm như đê vỡ. Hàn Hiểu Quân lập tức bổ nhào qua ôm lấy cô, một bên vừa ấn chuông cấp cứu ở bên giường, một bên vừa vỗ về lên Tần Nguyệt nhẹ giọng an ủi cô. Thế nhưng Tần Nguyệt lại vẫn tru lên không chút quan tâm, còn hung hăng cào lên mặt Hàn Hiểu Quân. An Hồng nhìn thấy vết cào rướm máu trên mặt Hàn Hiểu Quân do bị Tần Nguyệt cào, nhưng anh vẫn như cũ, không chịu buông tay ra.

An Hồng đã sợ ngây người, đứng ở bên cạnh hoàn toàn không biết làm sao. Lúc này, Trần Hàng cùng y tá nhanh chóng chạy tiến vào. Trần Hàng bình tĩnh tiêm một mũi thuốc an thần cho Tần Nguyệt. Rốt cuộc Tần Nguyệt dừng sự giãy dụa lại, dần dần ngủ thiếp đi. Trần Hàng nhìn xem mặt Hàn Hiểu Quân, bảo y tá xử lý giúp anh một chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.