Lộ Vân Phàm lên xe, An Hồng nhìn đến anh thắt dây an toàn, khởi động, , mắt nhìn về phía trước, xe lập tức liền chạy đi hòa vào dòng xe.
“Thắt dây an toàn vào.” Lộ Vân Phàm vừa lái xe vừa nhắc nhở An Hồng.
An Hồng ngoan ngoãn nghe theo. Lộ Vân Phàm hài lòng gật đầu. Anh cho xe chạy thật sự ổn định, tập trung sự chú ý, thường thường còn tăng tốc vượt qua mấy chiếc xe khác.
An Hồng lặng lẽ giương mắt nhìn anh, không thể phủ nhận, khi Lộ Vân Phàm chuyên chú lái xe nhìn anh rất tuấn tú, khí chất sinh viên trên người lại không còn rõ ràng nữa. Trên thân mình mặc áo sơmi cùng quần tây, thoạt nhìn anh càng giống như một người thuộc thành phần tri thức, tuổi còn trẻ đi làm ở công ty.
“Hôm nay Tần Nguyệt nói em như vậy, @MeBau*diendan@leequyddonn@ em cũng không tức giận sao?” Lộ Vân Phàm thấy An Hồng không nói chuyện, liền chủ động mở miệng trước.
“Có cái gì mà phải rất tức giận kia chứ. Trong lòng cô ấy không thoải mái, khó tránh khỏi sẽ thêm suy nghĩ loạn tưởng, tôi sẽ không so đo cùng cô ấy.”
“Em đúng thật là một người độ lượng, thế mà tại sao bình thường đối với anh, anh có nói hơi sai một chút gì đó đều có thể khiến cho em tức giận đến nhảy dựng lên như vậy.”
“...”
“Em đừng nóng giận, anh cũng chỉ là tùy tiện tâm sự chút thôi. Vừa rồi những gì em nói anh đều nghe thấy được, bất quá anh không thể hiện ra ý tứ rõ ràng mà thôi.”
“Sao vậy?”
“Em nói hai người ở cùng nhau, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn quan trọng nhất chính là phải tự gìn giữ chính mình, không thể để cho mình bị thất lạc. Anh thật đồng ý, hơn nữa anh cảm giác mình luôn luôn vẫn là chính bản thân mình, người bị lạc dường như lại chính là em đó.”
“Anh hãy kết hợp những lời này, cùng những lời nói phía sau đó lại với nhau để lý giải.” Giọng nói của An Hồng thật nhỏ, “Ví dụ như anh không đi học Thanh Hoa, cho đến bây giờ tôi vẫn luôn cảm thấy đây là một quyết định sai lầm, cảm thấy anh không đủ chín chắn, không đủ lý trí. Anh làm như vậy thật là ích kỷ thật là bốc đồng! Anh có nghĩ tới ba mình hay không, hơn nữa, chuyện này đối với tôi mà nói cũng là một sự áp lực rất lớn.”
“Chúng ta có thể đừng tiếp tục dẫn chuyện đi học ở Thanh Hoa ra đây nữa hay không? Anh đã từng nói cho em biết rồi, anh cũng không làm những chuyệnđể rồi sẽ phải hối hận. Cho đến nay, anh cũng chưa từng bao giờ phải hối hận, còn về phần ba của anh, di●ễn‿đàn‿l●ê‿quý‿đ●ôn thời hạn báo danh ở Thanh Hoa đã hết, trước đó anh cũng từng trao đổi với ba của anh rồi! Ông ấy nói tôn trọng quyết định của anh.”
“Được, không nói đến chuyện Thanh Hoa nữa, chúng ta nói đến chuyện tương lai đi.” An Hồng đột nhiên cảm thấy thật thả lỏng, cô có thể bình tâm tĩnh khí mà tán gẫu với Lộ Vân Phàm, không hề gào to rống lớn, không có già mồm át lẽ phải, tựa như cũng chưa hề có một sự kiện gì không đúng, “Lộ Vân Phàm, sau khi khai giảng anh đã là sinh viên đại học năm 3 rồi, anh lo lắng đối với tương lai của mình như thế nào? Anh nhất định sẽ phải học nghiên cứu sinh, là học ở trong nước hay là nước ngoài?”
“...” Lộ Vân Phàm không lên tiếng.
“Anh nhất định là sẽ phải ra nước ngoài, có đúng hay không?”
“...”
“Chuyện này cũng phải mất nhiều năm.” Nhìn Lộ Vân Phàm vội vã muốn mở miệng, An Hồng nhanh chóng nói, die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on “Anh đừng nói với tôi rằng anh sẽ không đi du học nước ngoài. Nếu như anh không đi, liền khẳng định những lời mà tôi vừa mới nói..., anh vẫn còn là một người chưa được chín chắn.”
“Anh... Anh chưa nói là anh không đi du học, cái chính là, vấn đề này vẫn có thể giải quyết được.”
“Giải quyết như thế nào? Muốn tôi ở chỗ này chờ anh sao? Ba năm, bốn năm, hay là năm năm?” An Hồng cười khẽ, “Lộ Vân Phàm, anh thật là rất ngây thơ, làm sao anh lại có thể tự tin đối chính mình như vậy?”
“Không phải vậy, không phải là anh muốn em chờ ta. Anh vốn là muốn đợi sau khi em tốt nghiệp, em sẽ cùng anh xin trường học. Em chuẩn bị ngoại ngữ một năm, chờ ta anh đến năm thứ tư rồi, chúng ta có thể đi ra nước ngoài.”
Nghe Lộ Vân Phàm nói lời với một bộ nghiêm trang như vậy..., An Hồng sợ ngây người, cô lắc đầu liên tục: “Không có khả năng này.”
“Vì sao không có khả năng? dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com Thành tích của em tốt lắm kia mà, anh sẽ giúp em bổ túc thêm tiếng Anh ngữ thi Toefl.”
“Anh quá ngây thơ rồi, tôi đi ra nước ngoài rồi, Tiêu Lâm phải làm sao bây giờ? Con bé còn chưa trưởng thành đâu. Hơn nữa, ra nước ngoài du học phải cần rất nhiều tiền, tôi giữ tiền là tiền của mẹ tôi và chú Tiêu đã lưu trữ để cho Tiêu Lâm dùng khi đi du học nước ngoài, tôi sẽ không đụng vào đó dù chỉ một phần.”
“Chi phí du học thì em không cần phải lo lắng, anh sẽ nghĩ biện pháp.” Vẻ mặt của Lộ Vân Phàm đầy vẻ nghiêm túc, lại bổ sung thêm một câu, “Cùng lắm thì chúng ta cũng mang theo cả Tiêu Lâm cùng đi ra nước ngoài.”
An Hồng trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Lộ Vân Phàm, hơn nửa ngày sau anh mới nói: “Lộ Vân Phàm, anh coi tôi là cái gì vậy? Mỗi ngày anh đang ở đó mà suy nghĩ những thứ ý tưởng buồn cười này sao? Anh có hỏi qua ý kiến của tôi hay không?”
“An An, bằng không em muốn anh phải làm sao bây giờ? Anh biết là em băn khoăn, anh biết những lời nói của em là lời nói có đạo lý, nhưng mà trong lòng anh chỉ có một ý tưởng, anh không muốn chia tay với em! Em nói anh ích kỷ cũng được, nói tùy hứng và thật ấu trĩ cũng được, anh chính là không muốn chia tay với em. Anh sẽ nghĩ hết thảy các biện pháp để khiến cho hai người chúng ta được ở cùng nhau. Chúng ta sẽ kết hôn, sẽ sinh ra rất nhiều những đứa con! Anh sẽ chứng minh cho em thấy, tương lai mười năm sau chúng ta cũng vẫn sẽ đi trên cùng một con đường!”
“Đủ rồi đó! Lộ Vân Phàm, tôi nói thật với anh.” An Hồng cảm thấy mỏi mệt, ngón tay cô nắm bắt mi tâm, chậm rãi nói, “Tôi nghĩ rằng, anh thật sự là đã hiểu lầm rồi. Tôi không có ưa thích anh như những gì mà anh đã tưởng tượng, tôi không nghĩ vì anh mà tôi sẽ làm chuyện gì đó mạo hiểm, còn nữa, tương lai của tôi và anh thật sự phi thường phi thường xa vời! Vì sao anh lại không thể nhận rõ hiện thực đây?”
“Em... Không thích anh?” Lộ Vân Phàm không thể nào tin nổi, quay đầu lại nhìn cô.
An Hồng hung hăng hạ quyết tâm, lạnh lùng nói: “Đúng, Lộ Vân Phàm, tôi không thích anh như anh đã tưởng đâu.”
Lộ Vân Phàm cũng không nói lại câu gì nữa. Xe đi đến tiểu khu Hòa Bình, vừa mới dừng hẳn, An Hồng liền vội vàng đi xuống xe. Đi được vài bước, cô quay đầu lại nhìn anh, Lộ Vân Phàm vẫn đang ngồi ngơ ngác ở trong buồng lái, phảng phất như đã hóa đá.
An Hồng nghĩ, lúc này đây, chung quy nên tính toán nói cho rõ ràng thôi.
Lộ Vân Phàm rốt cuộc không còn tới tìm An Hồng nữa.
Sau khi khai giảng, Tiêu Lâm chính thức vào sống nội trú. Mỗi cuối tuần Tiêu Lâm sẽ về nhà, hai chị em lại được quây quần qua ngày. Trong nhà có thể lên mạng, Tiêu Lâm đã vui vẻ rất nhiều, vừa về nhà liền ôm lấy máy tính ngâm người ở trong phòng. An Hồng thì lật qua một phần một phần báo chí, xem tin tức thông báo tuyển dụng.
Có khi ở trong trường học, cô nhìn thấy Lộ Vân Phàm. Hai người lặng yên đi lướt qua nhau, không có bất kỳ trao đổi nào.
Tin tức An Hồng chia tay cùng Lộ Vân Phàm rất nhanh liền truyền khắp toàn bộ trong học viện. Những nữ sinh thích bát quái ào ào nghị luận là vì sao bọn họ chia tay, đến tột cùng là ai là người đưa ra lời chia tay. An Hồng thoạt nhìn cũng không nhìn thấy có cái gì khác thường. Cô vẫn như thường nói nói cười cười với các bạn cùng phòng. Thế nhưng mà cảm xúc của Lộ Vân Phàm lại hết sức hỏng bét. Anh trầm mặc hơn rất nhiều, bình thường cũng chỉ là cùng đi cùng đến với Hứa Lạc Phong và Trình Húc. Cả ngày gương mặt đều âm u, thật hiếm khi có thế thấy nụ cười của anh.
Vì thế mọi người trong trường học liền đoán, chính An Hồng đã bỏ rơi Lộ Vân Phàm.
Tất cả mọi người đều cảm thấy thật khó hiểu. An Hồng và Lộ Vân Phàm ở trong học viện đều cực kỳ nổi tiếng. Có rất nhiều người đều biết đến gia đình An Hồng trong vòng một năm liên tục gặp vận rủi, nhưng mà cô thật kiên cường chấp nhận tất cả, không để bị ảnh hưởng quá lớn đến cuộc sống và học tập. Hơn nữa ở giữa các nữ sinh, bề ngoài của An Hồng cũng coi như xuất chúng. Lộ Vân Phàm đem hết toàn lực để theo đuổi cô, cũng sẽ không làm cho người ta cảm thấy kỳ quái.
Mà Lộ Vân Phàm tựa như là vai nam chính trong phim thần tượng vậy, muốn mẫu người như thế nào thì sẽ có như thế ấy. Gần như có thể nói rằng anh có khuyết điểm gì, mà để cho người ta nói chuyện say sưa chính là, anh thật chung tình, anh đối với An Hồng tốt như thế nào, mọi người đều biết.
Cho nên rất nhiều người liền nghĩ không thông, một người nổi tiếng như thế, rất lãng mạn và biết săn sóc như Lộ Vân Phàm, làm sao có thể bị An Hồng bỏ rơi được đây?
Trong ban, nữ sinh tò mò hướng An Hồng hỏi thăm chuyện cô và Lộ Vân Phàm. An Hồng chỉ hàm hàm hồ hồ đáp lại rồi bỏ qua.
Cô không nghĩ đoạn này thất bại cảm tình đối với mình tạo thành quấy nhiễu, càng không muốn đối Lộ Vân Phàm tạo thành quấy nhiễu.
Trong trường học chuyện tình bạn phân phân hợp hợp là chuyện rất bình thường. Một thời gian ngắn về sau, mọi người dần dần liền giảm bớt đi sự nhiệt tình, không còn quan tâm nữa.
Không biết từ khi nào thì Hàn Hiểu Quân bắt đầu liên hệ thường xuyên với An Hồng. Mấy tháng này, Hàn Hiểu Quân may mắn được ở lại làm quản lý một công trường ở thành phố J. Khi rảnh rỗi không làm gì, anh sẽ gọi điện thoại cho An Hồng, hoặc là trực tiếp đi đến đại học Z để thăm cô. Chủ nhật, anh sẽ lái xe đi đến trường học đón An Hồng về nhà, thỉnh thoảng cũng sẽ đi đến nhà An Hồng để ăn một bữa cơm, cùng cô nói chuyện phiếm với nhau.
Anh sớm đã biết đến chuyện rồi Lộ Vân Phàm chia tay với An Hồng rồi. Khi nói chuyện phiếm anhi liền tránh nói tới đề tài này, sợ rằng An Hồng sẽ không vui.
An Hồng dường như thật sự không chịu ảnh hưởng gì. Thậm chí cô lại còn nói đùa với Hàn Hiểu Quân, nói khôi phục lại sự độc thân mới hiểu được tâm tình của Hàn Hiểu Quân lúc trước. Được trút bỏ áp lực trên người, cảm thấy thoải mái vô cùng.
Chỉ là cô cảm thấy phiền não vì đơn vị thực tập của mình. Một lần ăn bữa tối cùng Hàn Hiểu Quân ở đại học Z, cô nói với anh chuyện này, sau đó Hàn Hiểu Quân hỏi cô có nguyện ý đi đến nhậm chức để thực tập ở công ty của anh hay không.
“Công ty của tụi anh mặc dù là làm công trình quốc lộ, nhưng cũng coi như là phù hợp với chuyên ngành học của em. Hơn nữa anh cũng làm ở công ty được một vài năm rồi, có thể giúp em thu xếp an bày chuyên ngành cùng vị trí thực tập của em được tốt hơn “
“Thật sự có thể chứ?” An Hồng động tâm, “Liệu có làm ảnh hưởng gì đối với anh hay không?”
“Không biết.” Hàn Hiểu Quân cười, “Thực tập tại đơn vị rất quan trọng. Tuy rằng sự đãi ngộ của bên anh không tính là xí nghiệp đứng đầu trong nước, nhưng ở thành phố J này coi như là cũng không tệ. Nếu như em nguyện ý lưu lại làm việc ở đó, anh cũng có thể thu xếp được. Dù sao em là người có danh tốt nghiệp, chuyên ngành lại phù hợp, thành tích học lại ưu tú, anh còn được coim như đã giúp đỡ dự trữ nhân tài của công ty anh nữa ấy chứ!.”
An Hồng ngậm miệng nở nụ cười: “Được, vậy khi nào anh có thời gian rảnh thì giúp em thu xếp đi phỏng vấn một chút nhé, cám ơn anh trước!”
“Em khách khí với anh làm cái gì.” Hàn Hiểu Quân cúi đầu nghĩ nghĩ, đột nhiên ngẩng đầu lên nói, “A Hồng, có chuyện này anh vẫn luôn luôn nghĩ muốn nói với em.”
“Chuyện gì vậy?” An Hồng uống bia, duỗi thẳng chiếc đũa đi gắp thức ăn.
“Anh thích em, em làm bạn gái của anh nhé, có được hay không?”
Biểu tình của Hàn Hiểu Quân rất chân thành. Một đôi mắt chặt chẽ chăm chú nhìn vào An Hồng.
An Hồng chỉ ngây ngốc nhìn anh, đôi đũa cầm trong tay ngừng lại ở trong không trung, cứng ngắc lại rồi.