An Hồng đứng trên bờ, nhận ra đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Lộ Vân Phàm bơi lội. Vóc người của anh cao ráo, tư thế bơi lội đúng tiêu chuẩn lại có lực. Chỉ rắc rắc rầm rầm không đến vài cái liền đã với tay nắm được chiếc mũ cói rồi, tiếp theo anh quay đầu hướng về phía An Hồng vẫy tay, trên mặt hiện ra nụ cười đầy sự đắc ý.
“Anh cẩn thận một chút đi!” An Hồng hướng về phía anh kêu lên. Lộ Vân Phàm đã bơi trở về, vừa đi đến trên bờ cát, anh lập tức liền cởi luôn chiếc áo T-shirt trên người mình ra, cười hì hì đi về hướng An Hồng đang đứng.
Chàng thanh niên mười tám tuổi có vóc người cao to, làn da nhẵn nhụi trắng nõn. Bởi được vận động hàng năm nay, nên vóc người của anh đẹp đến không thể tả được. Cơ bụng sáu múi rõ ràng lợi hại, die,n;da.nlze.qu;ydo/nn bả vai rộng rãi, thắt lưng eo hẹp, hơi thở lộ ra chất nam tính thanh xuân của tuổi trẻ. Lộ Vân Phàm vắt chiếc áo lên trên vai, lắc lắc đầu làm cho nước biển trên tóc bắn tung ra như giọt mưa. Anh ném chiếc mũ cho An Hồng: “Quỷ láu táu, nếu còn lại rơi mũ xuống một lần nữa thì bản thân tự đi nhặt nhé.”
“Bản thân tự nhặt thì tự bản thân nhặt! Em cũng không phải là người không biết bơi lặn.”
“Đồ ngốc ạ! Bơi lội ở trong biển không hề giống như em bơi ở trong bể bơi đâu, rất nguy hiểm đó!” Lộ Vân Phàm xoa nhẹ lên đầu An Hồng một cái, “Không được sự đồng ý của anh thì em không được xuống biển đâu đó!”
An Hồng suy nghĩ nhưng tâm trí đã có chút bay xa rồi. Lộ Vân Phàm vừa mới nói câu nói kia, dường như thật lâu trước đây cũng đã có người từng nói với cô như vậy “em cứ làm nơi này như là bể bơi sao, die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on bơi lội trong nước biển có sóng rất lớn đó!”
Một lần nho nhỏ, thiếu chút nữa thì cô bị chết chìm ở trong nước biển rồi. Chính là Hàn Hiểu Quân đã cứu cô lên. An Hồng đột nhiên nghĩ đến bộ dạng khi bơi lội của Hàn Hiểu Quân. Thân hình của anh cũng rất đẹp, nếu so sánh với Lộ Vân Phàm thì lại có vẻ to lớn hơn một ít. Làn da màu lúa tiểu mạch nhìn loang loáng dưới ánh mặt trời, không thấy chói mắt giống như Lộ Vân Phàm lúc này.
Đã bao nhiêu lâu cô đã không bơi lặn cùng với Hàn Hiểu Quân rồi nhỉ? An Hồng suy nghĩ. Có lẽ là rất nhiều rất nhiều năm rồi, có lẽ là trong tương lai, sẽ không bao giờ còn có cơ hội như vậy nữa.
Lộ Vân Phàm đang trên bờ vắt nước trong chiếc áo ra, quay đầu lại nhìn thấy An Hồng đang ngẩn người, hỏi: “Làm sao vậy?”
“Hả? Không sao hết.” An Hồng thu hồi suy nghĩ, đi đến bên người anh, cầm quần áo của anh giúp anh lau tóc, di●ễn‿đàn‿l●ê‿quý‿đ●ôn “Cẩn thận đừng để bị cảm mạo.”
“Sẽ không đâu! Đi nào, chúng ta cùng với bọn họ đi du ngoạn một chút.” Anh dắt tay An Hồng rất tự nhiên.
Trong lòng An Hồng nhảy dựng lên như nai con vậy, Lộ Vân Phàm cứ để thân trên của mình trần trùng trục ra, cứ như vậy triển lãm ở trước mặt cô, khiến cho cô cảm thấy không quen.
“Này, sao anh không chịu mặc áo vào vậy?”
“Không muốn, áo bị ướt mặc vào rất khó chịu.” Lộ Vân Phàm nhìn biểu tình kỳ quái An Hồng, biết là cô đang ngượng ngùng.
Đột nhiên Lộ Vân Phàm lại giở trò xấu, cõng An Hồng lên lưng, hướng về đám người Hứa Lạc Phong ở cách đó không xa, diⓔnđànⓛêquýđⓞn phóng đi, vừa chạy vừa kêu: “An An! Em đỏ mặt! Ha ha ha ha ha… “
“Anh… cái đồ lưu manh!” Đến lúc này mặt An Hồng đã thật sự đỏ rực lên rồi. Cô ghé vào trên sống lưng Lộ Vân Phàm vẫn còn mang theo những giọt nước, cánh tay vòng lên bám vào vai anh. Chạm phải làn da trơn mịn trước ngực anh, trái tim An Hồng nhảy lên điên cuồng.
Nhưng Lộ Vân Phàm lại không quan tâm, cứ cõng cô trên lưng lập tức vọt tới nhảy vào giữa đám người trẻ tuổi kia, thả cô xuống, lập tức triển khai tát nước đại chiến liền về phía bọn họ.
Hứa Lạc Phong vốn tính ưa thích sạch sẽ, bị Lộ Vân Phàm giội cho một thân nước biển liền ảo não không thôi. Thừa dịp Lộ Vân Phàm không chú ý Hứa Lạc Phong một phát ôm lấy anh dúi vào trong nước. die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on Trình Húc cũng đi lên hỗ trợ, hai người một đầu một chân nắm lấy Lộ Vân Phàm, từng phát từng phát đập anh vào trong nước biển.
Lộ Vân Phàm kêu “Wow wow” thảm thiết, hướng về An Hồng hô to “Cứu mạng”, An Hồng cũng bật cười đến mức không sao đứng thẳng lên được, cùng khác mấy cô gái trẻ khác ở bên cạnh vỗ tay không ngừng.
Lúc này, có thể quên mất hết thảy mọi phiền não. Trên bờ biển của tiểu đảo đã để lại một dấu ấn sâu sắc cho tuổi thanh xuân của bọn họ. Đây thực sự là khoảng thời gian vô ưu vô lo nhất của bọn họ. An Hồng nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Lộ Vân Phàm xán lạn đến mức tận cùng, chỉ hy vọng thời gian có thể ngừng lại. Nếu như có thể được sung sướng vĩnh viễn như vậy, thì thật sự tốt đẹp biết bao nhiêu.
Tiếp tục vài ngày nữa, là khoảng thời gian nghỉ ngơi đi chơi nhàn nhã nhất của bọn họ.
Ban ngày, bọn họ ngủ đến lúc tự nhiên tỉnh lại. Sau đó, cùng nhau tản bộ ở trên đảo nhỏ, xem công viên các loài chim, đi tới đỉnh ngọn núi lửa xem mặt trời mọc, từ trên đỉnh ngọn núi lửa quan sát các loại kiểu dáng kiến trúc trên đảo, nhìn các nóc nhà đủ màu đủ dạng nằm ẩn mình ở dưới tán thực vật xanh nằm rải dài ở trên đảo nhỏ. Mỗi một tòa nhà đều có thể kể lại một giai đoạn lịch sử từ ngàn xưa…
Bọn họ bơi lội bên bờ biển, nô đùa trong nước, đánh bóng chuyền trên bờ cát, hoặc là chỉ nằm tắm nắng. An Hồng không chút lo lắng chính mình sẽ bị thương tổn bởi phơi nắng. Cô nhiệt tình yêu thương ánh mặt trời, thích rong chơi ở trong tự nhiên, tùy tâm sở dục (Làm bất cứ điều gì bạn muốn) nhận hết thảy mọi ơn huệ ông trời ban tặng.
Bọn họ chậm rãi dạo bước ở trên phố buôn bán trong đảo, ăn các loại ăn vặt, uống trà sa diện, ăn hàu biển nướng, ăn cá viên bao bột, ăn cháo hào, ăn bánh vừng, uống trà sữa, các đồ hải sản nướng, còn có thật nhiều loại thức ăn ngon không thể nhớ hết tên gọi. Ăn no thỏa mãn đến mức mồm miệng dính đầy dầu mỡ.
Bọn họ tham quan bảo tàng Piano, thăm Hoa viên Thục Trang, chui tới chui lui ở mười hai cái động ở đó, còn chụp ảnh lưu niệm chung với nhà điêu khắc Trịnh Thành Công.
Lộ Vân Phàm mang theo máy ảnh kỹ thuật số. Loại máy ảnh này vào thời đó cũng chưa được phổ biến. Anh lôi kéo An Hồng chụp rất nhiều ảnh, biểu cảm cực kỳ phong phú, động tác rất đa dạng, có khi còn đặc biệt chụp riêng An Hồng kiểu mặt quỷ, chơi đùa đến cười to ha ha.
Buổi tối, bọn họ xem thi đấu bóng đá ở đại sảnh trong quán nhỏ của nhà Từ Mạt Mạt, cho dù chỉ là giải bóng Hạng A League nhưng cũng đều xem đến mê say.
Bọn họ đánh bài, chà xát mạt chược, chơi trò nói thật lòng Đại mạo hiểm, người thua sẽ phải nhận các loại trừng phạt loạn thất bát tao;
Rảnh rỗi bọn họ đi dạo trên bờ biển u tĩnh với các lớp sóng lay động, tuyệt không cảm thấy sợ hãi.
Dưới bầu trời đêm trên bờ biển, Lộ Vân Phàm và An Hồng hôn môi nhau. Anh nhẹ nhàng phất phất những sợi tóc ở bên tai cô. Động tác dịu dàng làm cho lòng người say mê.
Bọn họ tổ chức bữa Party nướng ở trong hoa viên, hô to gọi nhỏ, còn mời những người khách ở trọ khác cùng nhau tham gia. Ban đêm, đảo Cổ Lãng yên tĩnh đến mức mê người. Ngọn đèn mờ ảo, bên tai có thể nghe được tiếng gió biển vù vù, cho dù có bị muỗi tàn sát bừa bãi, cũng không thể ngăn được tình cảm mãnh liệt bọn họ dâng trào.
An Hồng ngồi ở bên người Lộ Vân Phàm, nhìn anh một bên nướng cánh gà, một bên uống bia, trên má sớm đã hồng rực vẻ không bình thường, trong lòng cô không khỏi lo lắng. Mấy ngày nay, bọn họ mỗi ngày đều uống rượu, Lộ Vân Phàm có khi còn có thể khống chế một chút, có khi buông thả ra thì sẽ uống say, đến đi lại cũng bất ổn. Phải nhờ đến Trình Húc và Hứa Lạc Phong vác anh trở về đến trong phòng. Nhưng đợi đến khi tỉnh rượu anh liền lập tức quên sạch trơn, sang ngày hôm sau lại uống đến phun ra như trước.
Lộ Vân Phàm nướng cánh gà xong liền đưa cho An Hồng, cười híp mắt nói: “Nếm thử đầu bếp Lộ nướng cánh gà theo kiểu của Lộ thị xem sao.”
An Hồng cắn một miếng, da giòn thịt non mềm, rất thơm, cô nói: “Anh uống ít đi một chút, uống nhiều quá lại muốn phun ra đó. Uống đến như vậy mà cũng không ngại khó chịu sao?”
“Mỗi ngày đều được ở cùng với em, anh cảm thấy cao hứng chứ sao.” Lộ Vân Phàm cười, lại một hơi uống cạn lon bia, ánh mắt anh có chút mơ hồ, lắc lư cái đầu nói với An Hồng: “Anh... Anh đi toilet một chút.”
Nhìn dáng vẻ Lộ Vân Phàm đi lên lầu lắc lư lảo đảo như vậy, An Hồng nhăn mày lại. Trình Húc thấy bộ dạng lo lắng của An Hồng, liền ném chìa khóa phòng sang cho cô: “Cô đi xem cậu ta thế nào đi, đừng để đến lúc đó lại bị té một cái thì chết dở.”
“Ừ!” An Hồng cầm chìa khóa lên liền đi theo lên lầu.