Thanh Xuân Của Em Đều Liên Quan Đến Anh

Chương 104: Chương 104: Thời gian đi chơi thư thái nhất của kỳ nghỉ




Editor: Mẹ Bầu

Học kỳ kết thúc, tiến đến kỳ nghỉ hè. Lộ Vân Phàm bảo lái xe trong nhà lái xe đi thành phố L một chuyến, cùng với An Hồng đi đón Tiêu Lâm trở về. Hai chị em ở trong nhà Tiêu Lâm thu thập hành lý. Dần dần không kiềm chế được cảm xúc thương cảm lan tràn, nước mắt Tiêu Lâm liền bắt đầu rơi xuống. Hốc măt của An Hồng hốc mắt cũng đỏ ửng. Lộ Vân Phàm không nói gì, chính là ôm ôm lấy bờ vai của An Hồng, bảo cô đi an ủi vỗ về Tiêu Lâm.

Hành lý của Tiêu Lâm rất nhiều, xếp đến tràn đầy một xe mà cũng không thể nào chở hết được. An Hồng nói với Tiêu Lâm về sau lại đến lấy, chỗ ở của bà ngoại cũng không thể chứa hết được. Tiêu Lâm gật gật đầu, cất tấm ảnh chụp chung một nhà ba người vào ba lô tùy thân, cuối cùng quay đầu nhìn nhìn lại phòng ở, đi theo An Hồng xuống lầu.

Ngồi trên xe, @MeBau*diendan@leequyddonn@ An Hồng bắt đầu lo lắng sau khi trở về sẽ phải đối mặt với bà ngoại như thế nào. Lúc này cả nước cũng bắt đầu bỏ lệnh cấm, bà ngoại đã phát giác ra sự khác thường, đã hơn hai tháng này không thấy con gái mình gọi điện thoại về nhà. Bà thường xuyên hỏi An Hồng xem có nhận được điện thoại opmej hay không, An Hồng đều che dấu qua được. Thế nhưng mà bây giờ Tiêu Lâm đi theo cô trở về nhà như thế này, cũng đã không thể che giấu được nữa.

An Hồng nói với Tiêu Lâm: “Một lát nữa chị sẽ thu thật cùng với bà ngoại, em phải tận lực khống chế cảm xúc, đừng khóc quá lợi hại. Bà ngoại lớn tuổi sẽ không chịu đựng nổi đâu. Chỉ có chúng ta kiên cường một ít, thì mới có thể cùng bà ngoại vượt qua được.”

Nhưng mà, cô nói ra những điều này đều phí công. An Hồng đối mặt bà ngoại chậm rãi kể rõ lại chuyện phát sinh mấy tháng qua, nước mắt của cô chảy như vỡ đê. Tiêu Lâm đã sớm khóc đến không thể ức chế được nữa, toàn thân đều run rẩy đến gay gắt. Bà ngoại ngồi sững sờ ở trên ghế, nước mắt tuôn đầy mặt, diễnđànlêquýđôn nhìn hai đứa cháu gái trước mặt mình nước mắtcũng lã chã rơi, Có thế nào bà cũng không thể nào tin nổi con gái của mình lúc này đã thành người thiên cổ, ở thế giới bên kia xa cách bà.

Trong phòng là tiếng khóc một mảnh, Lộ Vân Phàm luôn luôn ngồi cùng ở bên người hai chị em. Nhìn thấy An Hồng, Tiêu Lâm cùng bà ngoại, cả ba bà cháu ôm đầu khóc rống, anh lặng lẽ lau khóe mắt, ở trong lòng thở dài một hơi.

Đợi đến khi bà ngoại khóc mệt nằm ngủ, An Hồng nhìn quanh trong nhà, cóhai phòng ngủ một phòng khách, nói với Tiêu Lâm: “Chị đi mua cái giường, về sau chị sẽ ngủ ở phòng khách, phòng ngủ kia em dùng. Dù sao khi đi học chị cũng sẽ ở lại trong trường học rồi. Mấy ngày này chị sẽ mang hết đồ vật ở trong phòng ra ngoài, em xếp hành lý của chính mình vào trong phòng.”

Tiêu Lâm tuyệt không khách khí gật gật đầu. Lộ Vân Phàm trong lòng không rõ tư vị thế nào,Diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn kéo An Hồng lại thấp giọng nói: “Về sau này em sẽ nằm ngủ ở phòng khách sao?”

An Hồng cười cười với anh, lắc đầu nói: “Không có việc gì, dù sao trong nhà cũng chỉ có ba bà cháu, toàn là phụ nữ cả. Trước kia em cũng đều ngủ ở phòng khách, thành thói quen rồi.”

Trong lòng Lộ Vân Phàm ảo não, nhưng lại cũng không thể làm gì được.

Trong kỳ nghỉ hè, tiệm gà rán KFC ở gần nhà An Hồng bắt đầu đi vào hoạt động. Cô bận lo lắng cho bà ngoại cùng Tiêu Lâm, cho nên không thể hẹn hò cùng với Lộ Vân Phàm được nhiều lắm. Lộ Vân Phàm đương nhiên không có phương tiện để thường đến nhà An Hồng. Hai người cùng sống ở trong một thành phố, nhưng phần lớn cũng chỉ liên hệ với nhau bằng tin nhắn hoặc bằng điện thoại mà thôi. Bất quá Lộ Vân Phàm thường xuyên sẽ đến đón An Hồng tan tầm, đưa cô về nhà, hai người ngọt ngào dính với nhau ở trong khu vực một lát, diⓔnđànⓛêquýđⓞn anh mới lưu luyến không rời thả cho An Hồng đi lên lầu.Bà ngoại từ trong đau thương vì cái chết của con gái mình, cũng đã hồi phục trở lại. Xem ra bà vẫn có vẻ giống như bình thường vẫn khỏe mạnh vững vàng, dạo chợ mua bán thức ăn, nghe diễn xướng, chơi mạt chược. Tất cả mọi hoạt động đều không hề bỏ lỡ. Chỉ có điều An Hồng phát hiện ra bà ngoại thường xuyên len lén khóc, có đôi khi lại ngồi buồn so ngẩn người đến một, hai giờ, trí nhớ cũng càng ngày càng kém. An Hồng biết là bà ngoại không muốn để cho cô và Tiêu Lâm quá lo lắng, cho nên đã nuốt hết toàn bộ khổ sở vào trong bụng mình. Cả đời bà ngoại, không nói có nhiều đau khổ, đến hưởng phúc cũng không hề có.Vất vả mãi đến tuổi già, lại gặp phải vận rủi như vậy, An Hồng biết cô rất khó có thể an ủi được trong lòng bà ngoại, chỉ có thể rút thời gian nhiều để cùng bà ngoại nói chuyện phiếm, đi tản bộ, giả tỏa bớt nỗi khổ sở buồn bã cho bà.

Sự hậm hực của Tiêu Lâm cũng là dễ hiểu. Từ một cô bé được cha mẹ yêu thương giờ đây bỗng chốc biến thành trẻ mồ côi. An Hồng biết con bé thật sự phải rất gian nan thì mới thích ứng được. Ở nhà, có khi An Hồng sẽ sắp xếp cho Tiêu Lâm làm chút việc nhà. Tiêu Lâm làm được thì mới lạ, rửa chén bát vừa vặn đánh vỡ đĩa, giặt quần áo thì lại để chung các loại quần áo làm phai màu sang cho nhau. An Hồng cũng không thể trách móc gì con bé được, đành phải bảo Tiêu Lâm trở về phòng làm bài tập, bản thân mình tới thu thập tàn cục.

Tiêu Lâm càng ngày càng yên lặng, có khi còn có thể lặng lẽ rơi nước mắt khóc thầm. Cô bé vốn dĩ là một cô gái nhỏ luôn nói líu ríu không ngừng, hiện tại đã trở nên trầm mặc rất nhiều. An Hồng biết, sau khai giảng Tiêu Lâm sẽ phải đi vào một trường học mới, làm quen với một tập thể ban học mới, lại là thời kỳ học Sơ Tam mấu chốt. Là một cô gái nhỏ, cô bé khó tránh khỏi bị căng thẳng. Nhưng An Hồng cũng không biết làm như thế nào để khuyên bảo cho Tiêu Lâm, chỉ có thể thuận theo tự nhiên. May mắn chính bản thân Tiêu Lâm thoạt nhìn xem ra có vẻ hiểu chuyện, sau khi chuyển về thành phố J đã không còn giận dỗi cùng với An Hồng nữa, làm cho An Hồng bớt lo rất nhiều.

Cuối tháng bảy, Từ Mạt Mạt gọi điện thoại cho An Hồng, mời An Hồng đi đến nhà cô ở Hạ Môn để chơi.

Nhà của Từ Mạt Mạt ở đảo Cổ Lãng có mở một khách sạn gia đình. Từ Mạt Mạt nói với An Hồng bọn họ bao toàn bộ chi phí ăn ở cho cô, An Hồng chỉ cần chịu phí đi lại là được.

“Tớ biết gần đây cậu rất mệt, tâm tình không tốt.” Mạt Mạt nhẹ nhàng cười một tiếng ở trong điện thoại, “Mang theo em gái của cậu, còn cả Lộ Vân Phàm nữa, sang đây xem biển đi!”

An Hồng nói lại tin tức này cho Lộ Vân Phàm, anh thật rất hưng phấn, rất nhanh liền sắp xếp hành trình. Nhưng An Hồng không nghĩ tới chính là, Lộ Vân Phàm còn gọi thêm cả Trình Húc cùng Hứa Lạc Phong cùng đi. Hứa Lạc Phong còn mang theo một cô gái tên là Lili.

Sáu người trẻ tuổi lên đường đến Hạ Môn bằng xe lửa giường nằm. Rốt cuộc tâm tình của An Hồng cũng đã được buông lỏng.

Bọn họ thay đổi chỗ nằm cùng với các lữ khách khác, cho nên sáu người ở cùng trong một toa với sáu cái giường nằm. Tiêu Lâm dù sao tuổi còn nhỏ, cùng ra ngoài du ngoạn với một đám các anh chị lớn như vậy, có chút hưng phấn, không còn tối tăm giống như một tháng trước đây. Trên mặt cô bé dần dần đã thấy có nụ cười treo lên. An Hồng chăm sóc em gái rất cẩn thận, mọi thứ ăn uống đều đưa tới bên miệng. Tiêu Lâm cũng buông lỏng ra đôi chút, bắt đầu cùng mọi người ăn uống nói cười rộ lên.

Sáu người đánh bài tán gẫu với nhau đến tận đêm khuya, sau đó mới mơ màng đi ngủ. Đến sau khi trời sáng, tàu đã ngừng lại ở Hạ Môn.

An Hồng xách theo hành lý xuống tàu, hít thở trong bầu không khí tươi mới còn mang theo một chút vị mặn. Cô đang nhớ lại Hàn Hiểu Quân đã nói với cô, đây chính là hương vị của biển.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.