Thời điểm chuông báo di động vang lên, An Hồng vẫn còn đang ngủ rất say. Cô đưa tay đến trên tủ đầu giường sờ lấy điện thoại di động, chăm chú nhìn thời gian – 5 giờ 30 phút sáng. Cô ngồi dậy, hai tay gãi gãi lên mái tóc, rời giường đi rửa mặt.
Ngày 11 tháng 6 chính là Chủ nhật cuối cùng trước khi mở thầu. Một ngày trước là thứ sáu, cô cùng bộ phận nghiệp vụ tăng ca tới 11 giờ đêm. Ngũ Tổng tự mình ngồi trấn giữ, mang theo Tân Duy, Vương Mẫn Thanh cùng mấy tên tiểu quỷ trong bộ phận một vẫn ở trong công ty, trắng đêm chiến đấu hăng hái. An Hồng về nhà trước tiên, bởi vì cô muốn vào buổi sáng sớm thứ bảy sẽ bay chuyến bay đi thành phố J. Quyết chiến đêm trước, Ngũ Tổng khẩn trương đến không thể chịu được, hận không thể hạ một quân lệnh trạng đối với An Hồng, nhất thiết phải nắm bắt được Lộ Vân Phàm. An Hồng dở khóc dở cười, hẹn thời gian liên hệ cùng bọn họ vào chủ nhật, sau đó cô liền rời đi trước.
Làm nhân viên trong một đơn vị tham gia dự thầu, An Hồng cảm giác, cảm thấy lúc này @MeBau*diendan@leequyddonn@ mình đi gặp mặt Lộ Vân Phàm thật sự là rất không thích hợp. Nên những công việc cần làm bọn họ đều đã chuẩn bị sắp xếp ổn thỏa, tránh những hiềm nghi không cần thiết. Nếu như bị đối thủ cạnh tranh bắt được nhược điểm này, bẩm báo lên cấp trên của bộ phận thiết kế, chẳng phải là Phong Nguyên sẽ phải vứt bỏ một hạng mục một cách đơn giản như vậy hay sao.
Nhưng mà Lộ Vân Phàm lại không đồng ý như vậy. Mỗi cuối tuần được gặp mặt với An Hồng đã trở thành của chuyện bắt buộc phải làm đối với anh. Thứ bảy An Hồng mới bay tới thành phố J đã làm anh không vừa lòng. Cô đưa ra đề xuất trước khi kết quả trúng thầu được thông báo, thì hai người không được gặp mặt, tức thì bị anh một tiếng cự tuyệt luôn.
Lộ tổng đã nhận định chuyện gì, An Hồng biết, dựa vào năng lực của mình, thật sự không cách nào thay đổi được, rõ ràng cũng tăng thêm can đảm đồng ý với anh.
Nâng cổ tay nhìn xem đồng hồ, đã 10 giờ sáng. dieendaanleequuydonn Máy bay sắp đáp xuống sân bay thành phố J, An Hồng uống một ngụm cà phê, lại cúi đầu nhìn vào chiếc đồng hồ trên cổ tay đến ngây ngẩn cả người. Chiếc đồng hồ này chính là quà tặng sinh nhật 28 tuổi của cô vào mấy tuần lễ trước. Khi Lộ Vân Phàm tặng quà sinh nhật, chung quy anh chỉ nói mặt chiếc đồng hồ quá lớn, còn dây đeo đồng hồ của An Hồng lại quá rộng, cho nên nghĩ muốn cho cô mua một chiếc. An Hồng luôn không đồng ý. Chiếc đồng hồ cô mang lúc trước là do Trần Hàng đưa. Mặt đồng hồ này là một khối lớn nhỏ nam nữ xen lẫn ở giữa máy móc đồng hồ, An Hồng đã đeo nó thật nhiều năm. Sau khi Lộ Vân Phàm biết được lai lịch đồng hồ, thì gương mặt càng là thối đến không thể chấp nhận được rồi. Vào hôm sinh nhật của An Hồng, anh đã chạy tới thành phố T, cứng rắn đút một cái hộp tinh xảo cho cô, có chút ra lệnh bắt buộc cô phải thay đổi đồng hồ ở ngay trước mặt anh.
Đây là một chiếc đồng hồ nữ kiểu cách quý tộc tinh xảo, dây đồng hồ mạ vàng, Mặt đồng hồ làm bằng ngọc quý màu lam, trên mặt đồng hồ được khảm mấy viên kim cương nho nhỏ. diⓔnđànⓛêquýđⓞn An Hồng biết giá tiền của nó có lẽ phải bằng thu nhập một năm rưỡi của cô, thật sự cô cảm thấy thực không muốn nhận món quà này. Nhưng nhìn thấy ánh mắt nóng rực của Lộ Vân Phàm, cô khẽ cắn môi, vẫn đeo ở trên cổ tay của mình.
Lộ Vân Phàm kéo tay cô, cẩn thận xem xét trái phải, rốt cục trên mặt hiện ra nụ cười hài lòng. Trong lòng An Hồng không ngừng bồn chồn, cô rút tay về ai oán nói: “Chiếc đồng hồ nay có phải mang nó trên tay nhìn có vẻ rất khoa trương hay không? Con người em nhìn giống như là rất phù hợp để mang loại đồng hồ này lắm hay sao? Người ta nhìn vào lại còn tưởng rằng em nghĩ muốn hàng xa xỉ phẩm sắp điên lên rồi, cho nên mới mua loại đồng hồ hàng nhái này để đeo.”
Lộ Vân Phàm cười: “Mặc kệ người ta có nói như thế nào thì nói, chỉ cần em nhớ được, đây là đồng hồ anh đưa cho em đeo là tốt rồi.”
Chiếc đồng hồ này giá hơn 30 vận đó! An Hồng hít một hơi khí lạnh, nghĩ rằng, nếu bán được ở hiệu cầm đồ dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com thì chắc có thể trả sạch được tiền thuê phòng, còn có thêm được một khoản lợi nhuận nữa là khác. Nghĩ đi nghĩ lại, cô liền nở nụ cười.
Lộ Vân Phàm nhìn cô, hỏi lại vẻ kỳ quái: “Đang cười ngốc cái gì đó?”
“Em đang suy nghĩ, bán chiếc đồng hồ này đi, sau đó sẽ đi mua chiếc đồng hồ hàng nhái khác để đeo cho anh xem, như vậy có phải là em phát tài rồi không?”
“Em dám sao?” Mặt của người nào đó bỗng chốc liền đen rồi.
*****************
Kéo lại dòng suy nghĩ, máy bay đã hạ cánh. An Hồng lôi kéo va li, theo dòng người đi tới lối đi ra.
Cô trang điểm thật sự thoải mái, mái tóc dài buông lỏng buộc lại ở sau ót, trên mặt đeo một chiếc kính mát lớn, Dienddanlequuydon, mặc áo T-shirt màu trắng tay lỡ cùng với chiếc quần Jean dài, trên chân đi một đôi xăng ̣đan màu trắng.
Lộ Vân Phàm đứng ở trong đám người đón máy bay. Anh mặc áo sơmi ngắn tay màu đen, quần đen dài, đi đôi giày da màu đen. Anh mặc trên người một màu đen như vậy càng làm nổi bật thêm làn da trắng nõn của anh. Làn da của Lộ Vân Phàm thuộc loại dễ bắt nắng rám đen, nhưng cũng thật dễ dàng liền trắng trở lại, đi bên cạnh có làn da An Hồng từ trước đến nay có chút sẫm màu tạo thành hai màu sắc đối lập rõ ràng. Điểm này, cũng là một cái đề tài mà hai người bọn họ thường xuyên chế giễu đối phương. An Hồng chê cười Lộ Vân Phàm là loại tiểu bạch kiểm (*), trẻ con mặt búng ra sữa, Lộ Vân Phàm thì đáp lại An Hồng đúng là người châu Phi xấu xí. Quậy phá ầm ĩ xong, hai người liền lại vui vẻ cười rộ lên.
(*) Tiểu bạch kiểm: Dịch nghĩa: mặt trắng nhỏ. Cụm từ thường dùng để chỉ nam thanh niên trắng trẻo đẹp trai được phụ nữ bao nuôi.
Lộ Vân Phàm thích hôn lên cổ An Hồng nói mình liền thích làn da của cô, thích nó mịn màng như vậy, trơn bóng như vậy trơn, nhìn cùn biết chính là khỏe mạnh cường tráng. An Hồng cũng sẽ nâng đôi gò má của Lộ Vân Phàm lên, nói mình rất thích bộ dạng trắng trắng non mềm này của anh, nhất là đường cong lưu loát của chiếc cằm của anh.
Gò má thon gầy của Lộ Vân Phàm cho tới nay đều là điểm làm cho An Hồng động tâm nhất. Cô thường xuyên có thể nhớ lại hồi lớp 11 ở sân thể dục trường Thất Trung. Ngày năm ấy khi nhìn thấy tình cảnh Lộ Vân Phàm là một thiếu niên tuấn mỹ sắp trưởng thành đến loá mắt, trên gương mặt đã bớt đi sự trẻ thơ biểu cảm bày ra vẻ rạng ngời, ánh mắt sách chói rạng rỡ, khóe môi nhếch lên nụ cười như có như không. An Hồng thừa nhận, một khắc kia, trong lòng cô thực vạn phần khiếp sợ. Cô chưa từng bao giờ nghĩ tới, cậu bé Lộ Vân Phàm xinh đẹp đáng yêu lại nghịch ngợm mồm miệng lém lỉnh ấy, sau khi trưởng thành lại trở nên anh tuấn như thế.
Hiện thời trên người Lộ Vân Phàm còn mang theo một hơi thở có chút thành thục.
Anh vừa nhìn thấy An Hồng, trên mặt liền tràn ra ý cười, theo thường lệ lại cho cô một cái ôm vừa mạnh mẽ vừa ấm áp. An Hồng nhắm mắt lại hưởng thụ hết thảy những cảm xúc ấy. Bọn họ kết giao đã hơn hai tháng rồi, càng ngày lại càng ăn ý, sự dựa dẫm ỷ lại lẫn nhau cũng càng ngày càng sâu hơn. An Hồng chỉ hy vọng cuộc đấu thầu này nhanh kết thúc, để cô có thể công thành rút lui, không còn sự liên quan không vấn vương gì nữa, trở lại cái thành phố này, trở lại bên cạnh người đàn ông này.
Buổi tối Chủ nhật, Ngũ Tổng, Tân Duy cùng Vương Mẫn Thanh mang theo thư dự thầu bay tới thành phố J. An Hồng cũng không gặp mặt với bọn họ. Cô nương náu ở trong nhà trọ của Lộ Vân Phàm, nói chuyện điện thoại cùng với Tân Duy xem ngày thứ hai khi mở thầu thì bố trí cô làm cái gì. An Hồng hỏi Tân Duy ngày thứ hai khi mở thầu cô có phải xuất hiện trong buổi tiệc đó hay không. Tân Duy nói cùng đi chứ, không có quan hệ gì, Lộ Vân Phàm cũng không có mặt.
Buổi tối hai người lại ở trên giường, An Hồng hỏi Lộ Vân Phàm ngày thứ hai sẽ có sự bố trí như thế nào. Lộ Vân Phàm nói mình không tham dự, bất quá cả một ngày hôm ấy anh cũng sẽ ở công ty. Việc mở thầu là do bộ phận phụ trách hạng mục của Vũ Hoa tiến hành, đến lúc bình luận dự thầu sẽ do chuyên gia và bộ phận kỹ thuật của Vũ Hoa cùng nhau phụ trách bình luận giá dự thầu. Hạng mục Cao ốc Sáng Ý cần số tiền không nhỏ, thời gian xin ý kiến giá thầu sẽ phải cần một thời gian tương đối dài. Tóm lại vấn đề cũng không lớn, anh cũng đã nhắn nhủ lại không sai biệt lắm.
An Hồng tò mò hỏi anh: “Hiện tại Vũ Hoa chính là do anh định đoạt sao?”
“Làm sao có thể chứ.” Lộ Vân Phàm lắc đầu cười, “Có Hội Đồng Quản Trị, còn có nhiều cổ đông như vậy, ông già nhà anh thỉnh thoảng cũng sẽ đến xử lý một chút công việc. Bởi vì tố chất nhân lực của Phong Nguyên cũng không phải là kém cỏi, kinh nghiệm, công trạng cũng khá đủ, trải qua quá trình thực hiện công việc đã có lòng tin và danh dự cũng rất tốt. Anh làm sao có thể thao túng được những tài năng như vậy. Nếu như quả thực đây là một công ty be bét thối nát, thì anh cũng không thể nào ăn nói đối cổ đông được.”
An Hồng gật đầu, biết sự tình cũng không phải là nắm chắc, nên trong lòng vẫn có chút không yên.
Cô nghĩ, loại trả giá thầu công trình như thế này, tất cả mọi người đầu nghĩ hết cách để tìm biện pháp khai thác các mối quan hệ khác nhau, đều đã sớm chuẩn bị lên hết thảy rồi. Phong Nguyên tìm nhiều đơn vị đến để dự thầu như vậy, vốn chính là tình thế nhất định, nhưng bây giờ bởi vì mối quan hệ giữa chính mình với Lộ Vân Phàm, làm cho thế cục trở nên có chút kỳ diệu hơn, tình huống ngược lại lại có phức tạp lên. Rốt cuộc trước khi đến đây, An Hồng biết trong lòng Ngũ Tổng luôn không bỏ xuống được.
Sáng sớm ngày 13 tháng 6, An Hồng cùng Lộ Vân Phàm chia tay nhau để đi đến tòa Cao ốc Vũ Hoa. Cô ăn mặc đứng đắn, đi xe taxi tới. Sau khi chạm trán với đám người Ngũ Tổng ở ngay cửa chính của Vũ Hoa, mọi người cùng đi đến đại sảnh mở thầu. Không khí có chút ngưng trọng, đại biểu của mỗi đơn vị mở thầu đều tự tụ tập với nhau. Tất cả mọi người cùng đồng hành, nhưng lại không có người nào chào hỏi hay nói chuyện với nhau.
Đến thời hạn bỏ thầu cuối cùng, bên tổ chức đấu thầu bắt đầu đọc giá thầu, công bố bảng báo giá của mỗi đơn vị dự thầu.
An Hồng cùng Tân Duy lập tức ấn lên máy tính, thông qua quy định về cách làm bình luận giá thầu, cho ra kết luận, ở phương diện thương vụ dự thầu, giá thầu của Phong Nguyên có tiêu chuẩn cơ bản gần sát nhất, thứ hạng hẳn là thứ nhất, tiếp tục nữa, chính là chờ đợi việc bình luận về giá thầu trang thiết bị kỹ thuật rồi.
Vòng thứ nhất xin ý kiến giá thầu liền bắt đầu vào buổi chiều lúc 13 giờ. Vũ Hoa đưa ra một đống lớn các vấn đề còn thắc mắc, yêu cầu cần phải giải đáp, yêu cầu mỗi đơn vị dự thầu phải trả lời giá vào buổi sáng ngày hôm sau.
Buổi tối, Vương Mẫn Thanh cùng Tân Duy bận rộn suốt đêm. An Hồng chính là trở về nhà trọ của Lộ Vân Phàm, cùng anh xem tivi ăn trái cây.
Sáng sớm ngày 14, vòng thứ nhất xin ý kiến giá thầu kết thúc thuận lợi, ngay sau đó, vào buổi chiều lại phát ra đợt xin ý kiến giá thầu thứ hai.
Liên tiếp mấy ngày, Tân Duy cùng Vương Mẫn Thanh chính là không ngừng thu nhận và giải đáp các vấn đề còn nghi vấn và đều vượt qua. An Hồng thỉnh thoảng lại gọi cho bọn họ mấy cú điện thoại. Đụng tới những vấn đề nghi vấn mà chưa thể giải quyết được, cô liền trực tiếp hỏi Lộ Vân Phàm. Chuyên nghiệp của Lộ Vân Phàm được tu dưỡng rất mạnh, không cần phải trải qua bộ phận kỹ thuật của Vũ Hoa, chỉ cần nhìn xem bản vẽ cùng vấn đề liền có thể đưa ra câu trả lời thuyết phục. An Hồng nghĩ rằng loại này trả giá thầu này thật sự là chưa bao giờ được nghe thấy rồi, liền hướng về phía lão tổng xây dựng cơ bản trực tiếp hỏi đáp án. Cực kỳ giống như trong cuộc thi vấn đáp nảy ra vấn đề chưa được, liền trực tiếp thỉnh giáo hiệu trưởng vậy.
Lộ Vân Phàm một mặt cũng là rất bình tĩnh, anh ngồi dựa vào ở trên ghế sofa, vừa ăn dưa hấu, vừa giở bản vẽ, miệng không chút để ý đáp lại mọi vấn đề của An Hồng. Thỉnh thoảng anh còn muốn cười nhạo cô vài câu, lúc ấy giống như là đang nói: Một vấn đề đơn giản như vậy mà mấy người cung không giải quyết được, còn mơ tưởng chuyện trúng thầu gì kia chứ!
Có khi An Hồng bị bộ dạng lên mặt của anh làm cho đến không thể không tức giận được, cô không thể nén nhịn được liền cầm cái gối ôm lên đập anh, Lộ Vân Phàm cười lớn né tránh, miệng kêu: “Này! Các người còn có nghĩ là trúng thầu nữa không? Trình độ chuyên nghiệp ở mức độ như vậy còn không chịu khiêm tốn một chút!”
Tiếp sau đó anh đoạt lấy cái gối ôm trong tay An Hồng, một phát ôm chầm lấy cô liền lăn lộn ở trên ghế sofa thành một đoàn. Lộ Vân Phàm làm cho An Hồng ngứa ngáy khiến cô liên tục thét chói tai, không ngừng xin khoan dung, anh mới hài lòng ngừng tay. Anh ngồi chỗ cuối ôm lấy An Hồng, làm cho cô ngồi dựa gắt gao vào ở bên mình, hai cái đùi cô đặt ở trên đùi trái của chính mình. Lộ Vân Phàm chỉ mặc cái quần có độ dài đến gần đầu gối, phần đùi phải bị cụt còn lại kia thì được giấu ở bên trong ống quần, độ dài còn chưa đủ để hiển lộ ra. An Hồng cúi đầu nhìn chỗ đùi phải của anh chợt lõm xuống, còn đoạn ống quần trống không nằm ở trên mặt sofa, trong lòng cô liền mơ hồ nổi lên sự chua xót.
Lộ Vân Phàm nhìn thấy biểu cảm trên mặt cô, anh kéo tay cô luồn vào trong ống quần bên phải, xoa xoa phần đùi phải đã bị cụt còn lại của mình y. Anh thấp giọng hỏi: “An An, có phải em sợ hãi hay không?”
An Hồng lắc đầu.
Xúc cảm trong tay cô cực kỳ đặc biệt. Cơ hội để An Hồng tiếp xúc với đùi phải của Lộ Vân Phàm cũng không nhiều. Bình thường cô làm mát xa cho anh cũng đều là chỉ xoa bóp chân trái. Đầu ngón tay của lướt qua chỗ mặt cắt của phần còn lại của cái chân đã bị cụt của anh, cô có thể cảm giác được nơi mỏm đầu đùi phải của anh hơi hơi run rẩy. Lộ Vân Phàm dùng tay mình phủ lên mu bàn tay của cô, anh dẫn dụ cô hơi hơi dùng sức nhéo nhéo ở chỗ xương gãy của mình.
An Hồng lo lắng hỏi: “Có bị đau không?”
“Không đau.” Lộ Vân Phàm cười, “Xương cốt chính là đến nơi này rồi, em thử sờ sờ xem, có thể sờ được đấy.”
An Hồng nhắm mắt lại, thật sự mò tới vị trí xương đùi bị cắt đứt của anh. Một lát sau, cô đưa tay rời đi khỏi chỗ đùi phải của anh, ôm chầm lấy cổ của anh khiến mặt anh vùi vào bên bả vai của mình.
An Hồng không nói gì, Lộ Vân Phàm lại cười rộ lên: “Quản lý An, nhóm lãnh đạo của em hiện tại cũng còn đang loay hoay sứt đầu mẻ trán kia kìa, em còn ở đây mà rãnh rỗi như vậy lại không cảm thấy ngượng ngùng hay sao?”
Người đàn ông này thực biết phá hư bầu không khí. An Hồng nắm chặt lấy mái tóc đen rậm rạp của Lộ Vân Phàm, nói: “Em đây không có nhàn rỗi nhé! Lộ tổng, chuyện này cũng phải dựa vào sự hỗ trợ của ngài đó. Em tới đây không phải là đang dùng tới mỹ nhân kế hay sao.”
Lộ Vân Phàm cười đến tệ hơn rồi, anh ngẩng đầu lên, ôm lấy gò má của An Hồng nói: “Quản lý An, cô gái nhỏ xinh đẹp này, em hãy thử cho anh xem năng lực của em thế nào đi, xem em có thể hầu hạ anh được thư thái hay không. Chỉ cần anh được hài lòng, em muốn cái gì anh đềucó thể cho em.”
An Hồng nheo lại mắt nhìn anh, ánh mắt anh mang ý cười. An Hồng liếm liếm môi, trực tiếp liền ôm lấy cổ của anh, hôn lên đôi môi mềm mại của anh.
Môi với răng của Lộ Vân Phàm mang theo hơi thở lẫn mùi thuốc lá nhàn nhạt. An Hồng hôn anh tham lam, hai cỗ thân thể rất nhanh đã cực nóng, liền gắt gao dây dưa ở cùng nhau. Quần áo trên người theo đó cứ từng cái từng cái được tung ra. Cuối cùng bọn họ trình diễn ở trên ghế sofa một màn vừa ra kiều diễm lãng mạn, của phân đoạn kịch bắt đầu nổi lên đến cao trào…