An Hồng cảm thấy cuộc sống không có ý nghĩa. Cô lặng lẽ ít nói, không có năng khiếu văn nghệ, thể dục cũng như vậy, chỉ có tiết mỹ thuật thành tích không tệ. Bạn học và thầy giáo đều nói cô dịu dàng hướng nội.
Ba qua đời, mẹ tái hôn đến nơi khác sinh con, không được lòng thầy cô giáo; trong nhà hoàn cảnh phức tạp, tính tình kỳ quặc, thành tích học tập quá tệ hại, vẻ ngoài bình thường nên bạn học cũng ít tiếp xúc.
Bởi vì thường xuyên ra ngoài đi chơi với Hàn Hiểu Quân, cho nên da An Hồng rất đen, hơn nữa dáng người nhỏ gầy, tóc khô vàng, mắt dài nhỏ, vừa nhìn thấy giống như dân chạy nạn. Thật ra thì bà ngoại cho cô ăn cũng đầy đủ, sức ăn của cô cũng không nhỏ, nhưng cho dù cô ăn nhiều đến đâu cũng không thể béo hay cao lên tý nào.
Cô không tham gia biểu diễn văn nghệ , không tham gia đại hội thể dục thể thao, cô cũng không bao giờ làm cán bộ lớp, lúc họp phụ huynh đọc bảng thành tích, vì thành tích quá tệ nên thường bị thầy giáo nêu tên, bị bạn học cười chê.
thầy Diêu bắt cô ngồi xổm dưới đất, dưới ánh mắt của tất cả bạn học, dựa trên ghế sửa bài tập, không sửa hết thì không được ngồi trên ghế. Mà cô lại không biết làm, nên cô chán nản bắt chéo chân vắt va vắt vẻo ngồi trên đất. Thầy Diêu phát hiện cô không chịu làm bài tập, thì xách cô lên đuổi ra khỏi phòng học.
An Hồng đứng trong hành lang, lúc này là thời gian lên lớp, nên trong trường học rất an tĩnh, thỉnh thoảng có thể nghe được giọng đọc diễn cảm và tiếng giảng bài của thầy cô giáo. Bên tai của cô vẫn còn quanh quẩn âm thanh giận dữ của thầy Diêu: “Chưa bao giờ nhìn thấy một học sinh nữ nào không biết xấu hổ như vậy, không có người lớn dạy bảo đúng là khác nhau, đúng là đồ mặt dày! đồ mặt dày! nhỏ như vậy đã không chịu học, lớn lên chỉ có thể làm công nhân quét đường!!”
Công nhân quét đường thì thế nào? An Hồng nghĩ tới bà ngoại từ trước giờ vẫn dọn dẹp vệ sinh cho người ta, cô chưa bao giờ cảm thấy bà ngoại làm công việc thấp kém.
Về vấn đề da mặt, cô suy nghĩ rất lâu vẫn chưa có kết quả. Cứ như vậy đến trường rồi tan học, nghe không hiểu bài giảng, chịu hết trách mắng chế giễu châm chọc, có cảm giác xấu hổ hay không?
Đương nhiên là có.
Nhưng có thể làm gì đây? Có người để ý à? Bà ngoại không quan tâm, bởi vì cô không hiểu, mẹ không quan tâm, bởi vì bà không có thời gian và sức lực để quản, Hàn Hiểu Quân cũng không để ý, cha Hàn mẹ Hàn lại càng không quan tâm.
Nếu tất cả mọi người không quan tâm, vậy mình quan tâm thì được cái gì? Ngây ngô ngu ngốc thì thời gian cũng trôi qua, và người vẫn luôn lớn lên.
Thật sự không có chút tinh thần nào. . . . . .
An Hồng đứng dựa lưng vào tường, cảm thấy không quan trọng. Cô gái nhỏ luôn đánh nhau với mấy bé trai lớn hơn đã sớm không còn nữa.
Nghỉ hè, An Hồng viết vào vở bài tập một dòng chữ: “Thời gian trôi qua, trong chớp mắt tôi đã học lớp ba tiểu học rồi. . . . . .”
Suy nghĩ rất lâu, vẫn không nghĩ được câu kế tiếp, nên dứt khoát không viết nữa.
Giữa hè, ngoài cửa sổ ánh mặt trời chói chang, ve sầu vẫn kêu râm ran không ngừng, bà ngoại đi làm, An Hồng ngồi ở trước bàn bật quạt điện làm bài tập hè, cô vẫn đứng cuối danh sách lớp, đối với học tập, vẫn không có cách nào hứng thú nổi.
Văn còn không viết ra được, chứ đừng nói đến môn toán học đáng ghét, An Hồng dứt khoát ngồi một chỗ ngẩn người, cho đến khi âm thanh kêu ngoài cửa thức tỉnh cô.
“A Hồng! A Hồng! đi bơi nào!”
Là Hàn Hiểu Quân, An Hồng “À” một cái sau đó nhảy dựng lên, vừa trả lời, vừa nhanh chóng vơ lấy bao nhỏ đã chuẩn bị từ trước nhảy ra cửa.
Hàn Hiểu Quân ngồi trên xe đạp đợi cô ở đầu ngõ .
Sau khai giảng, anh đã là học sinh tốt nghiệp tiểu học, vừa cao vừa gầy , lúc này phơi nắng suốt cả kỳ nghỉ hè, làm da khỏe mạnh màu lúa mì, gương mặt trong sáng, đôi mắt trắng đen rõ ràng, ánh mắt như đáy hồ trong suốt, An Hồng cảm thấy vô cùng đẹp.
Một năm có hai học kỳ cộng thêm nghỉ đông nghỉ hè, An Hồng thích nhất nghỉ hè, hận nhất nghỉ đông, lúc vào học kỳ cũng như vậy .
Nghỉ hè có thể đi chơi với Hàn Hiểu Quân, Hàn Hiểu Quân giới thiệu với cô mấy bạn học của anh, trong đó có người bạn tốt nhất của anh Đinh Ngôn, ba người luôn chơi cùng nhau, Hàn Hiểu Quân đạp xe đạp, mang cô vào thành phố đến bể bơi Hướng Dương, đi đến khu vui chơi thiếu nhi chơi các trò chơi trong đó, đi Thành Hoàng (chỉ thần cai quản một thành) trên núi, đi đến thác nước nổi tiếng ở ngoại thành để vọc nước, vào khe suối chân không bắt cá.
Đinh Ngôn bắt nạt An Hồng, len đổ nước vào phía sau cổ áo cô, nước lạnh làm An Hồng nhảy loạn xạ, sau đó đuổi theo đánh anh ta. Hàn Hiểu Quân đứng bên cạnh cười, anh thường mặc áo sơ mi sọc xanh ngắn tay, quần dài thể thao vén đến đầu gối, lộ ra hai bắp chân thon dài thẳng tắp.
Ánh mặt trời từ kẻ lá hắt vào, chiếu rọi ở khúc chiết trong khe suối, phản lên ánh sáng. Hàn Hiểu Quân chân trần đứng ở trong nước, ánh nước chiếu lên đầu vai, tóc bị ướt nước dính chặt trên trán, đôi mắt to sáng ngời, hình ảnh này của anh ngay lập tức khắc sau trong lòng An Hồng.
Khi đó, những rung động như thế này vẫn chưa thể xem là tình yêu. Nhưng đối với An Hồng mà nói, Hàn Hiểu Quân chính là đấng cứu thế ông trời phái xuống bên người cô, khiến cho tuổi thơ vô vọng của cô trở nên hy vọng, và có lý tưởng hơn, một người có thể thay đổi người không có lý tưởng sống như cô có thêm động lực.
Anh đối với cô, rất đặc biệt.
Những lúc không ra ngoài chơi, ba người sẽ vùi ở trong nhà Đinh Ngôn xem phim, nhà Đinh Ngôn mở phòng chiếu phim, phim phim bộ Hongkong có rất nhiều đếm không hết, khi đó máy chiếu phim vẫn còn hiếm,trong nhà Đinh Ngôn chỉ có một cái, những người khác nếu không thích phim truyền hình, thì có thể xem ở nhà Đinh Ngôn.
Có đôi lúc Lê Vân Vân sẽ mang theo mấy bạn nữ đến chơi cùng bọn họ, mỗi lần thấy An Hồng, cô ta đều mỉm cười chào hỏi, trước mắt Hàn Hiểu Quân cô ta luôn nói chuyện nhẹ nhàng, bộ dáng ngây thơ, nhưng An Hồng ghét cô ta. Cô không bao giờ quên Lê Vân Vân nói xấu sau lưng mình.
Có một lần mọi người cùng nhau đi bơi. An Hồng ở trong phòng thay đồ thay đồ tắm xong rồi ra ngoài, Lê Vân Vân với mấy bạn nữ khác vẫn còn thay. An Hồng chạy đến bể bơi một lúc thì thấy đau bụng, vì vậy lại trở lại phòng thay quần áo nữ, chui vào phòng vệ sinh kế bên phòng thay đồ.
Lê Vân Vân chắc đang còn làm ướt người trước, sau khi ra ngoài cô ta trò chuyện với mấy người bạn mình.
“Az, cậu nói xem bé củ cải bên cạnh Hàn Hiểu Quân, nhìn như thế nào?”
Một bạn học nữ to giọng nhấn mạnh: “Vân Vân, cậu nói đùa sao? Tiểu quỷ đó có gì mà nói chứ, đen nhẻm như quạ, ánh mắt lại nhỏ, nhìn rất khó coi.”
Sau tấm ngăn cắn chặt đôi môi.
Lê Vân Vân bật cười: “Nhưng tớ thấy Hàn Hiểu Quân rất thích nó.”
“Có lẽ xem nó như em gái thôi.”
“Cậu ấy từng nói với tớ, từ nhỏ ba nó đã qua đời, mẹ lại lấy chồng ở nơi khác, nó rất đáng thương”
Trong lòng có thứ gì đó vỡ nát.
“Vậy sao? . . . . . . Không trách được nó lại phá phách như vậy, thì ra là không có cha mẹ.”
“Umh, tớ còn biết thành tích học tập của nó rất kém, thành tích kém nhất lớp. Hàn Hiểu Quân thành tích tốt như vậy, lại có thể thích chơi với nó, thật sự không hiểu nổi.”
“Vân Vân, cậu ghen tỵ à nha?” Giọng nói bạn học nữ càng ngày càng xa, “Cậu yên tâm, bé củ cải đó làm sao so được với cậu, chờ các cậu lên trung học. . . . . .”
Câu nói kế tiếp, An Hồng không nghe thấy.
Đúng vậỵ . . . Mình làm sao có thể hơn được Lê Vân Vân đây? Cô ta xinh đẹp, thông minh, thành tích tốt, mặc đồ bơi bó sát người thì có thể thấy được phần ngực nảy nở, ngay đến cả mông cũng đã dần có đường cong.
An Hồng đứng ở trong nhà cầu nóng bức kia rất lâu, mồ hôi sau ót lặng yên chảy xuống, cùng chất lỏng khác xen lẫn nhau. Sau đó cô lặng lẽ đi ra, đứng ở trước gương trong phòng quần áo quan sát mình.
Thân thể vẫn đen gầy như cũ, mái tóc xù xì ướt nhẹp toán loạn trên đầu, lông mày nhỏ mắt nhỏ, mũi tẹt răng thô , mặc áo tắm một mảnh cơ thể giống như một tấm gỗ. An Hồng xoay qua xoay lại trước gương, trong lòng cảm thấy rất buồn.
Đi ra khỏi phòng thay quần áo, Chỉ nhìn lướt qua An Hồng đã thấy Hàn Hiểu Quân trong đám người, anh đang dạy Lê Vân Vân bơi lội, An Hồng đứng ngây ngốc ở trên bờ, bỗng nhiên mắt cá chân bị kéo, cả người ngã vào hồ bơi, người bên cạnh cười lớn, còn cô giùng giằng đứng lên, ho ra mấy ngụm nước, mới biết đây là kiệt tác của Đinh Ngôn.
An Hồng cũng lười so đo cùng cậu ta, ngước mắt nhìn về phía Hàn Hiểu Quân, tầm mắt của anh cũng nhìn về phía cô, sau khi phát hiện tầm mắt của cô, thì mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng sáng. Lê Vân Vân cầm cánh tay anh, theo tầm mắt anh nhìn đến cô, lấy tay vuốt tóc sang một bên, dịu dàng cười.
Cô ta cười, đâm thẳng vào lòng An Hồng.
Sau khi vào học, Lớp ba An Hồng vẫn như vậy, mà Hàn Hiểu Quân sắp tốt nghiệp nên rất bận rộn.
An Hoành vẫn bị thầy giáo Diêu trách mắng, trừng phạt, thủ đoạn trừng phạt vô số kể, ví dụ như tự mình dùng tay chùi đi chùi lại trên cái rãnh trên bảng 100 lần, làm cho bàn tay sưng đỏ đau đớn; ví dụ như đứng ở bên tường, đầu và phía sau sống lưng đều phải chạm vào một cuốn sách, phải bảo đảm sách không rơi rớt; lại ví dụ như đứng ở trên hành lang cầm cái ghế, sửa bài tập của mình; rồi còn phải đứng ở cuối phòng học đưa lưng về phía mọi người ngoái cổ nhìn bài giảng....
Lâu dần, An Hoành đã có thể chịu tất cả những hình phạt trên như chỗ không người.
Gần tới tốt nghiệp, học sinh nam nữ lớp sáu đang vào thời kỳ trưởng thành bắt đầu nảy sinh những tình cảm không rõ ràng. lời đồn bát quái truyền đến tai những học sinh lớp ba.
Nghe nói, có rất nhiều học sinh nữ thổ lộ với Hàn Hiểu Quân.
Nghe nói, Hàn Hiểu Quân được bầu chọn là hot boy của trường, ở trung học rất được hoan nghênh.
Nghe nói, Hàn Hiểu Quân và bạn nữ xinh nhất lớp Lê Vân Vân rất gần gũi.
Nghe nói, Hàn Hiểu Quân và học sinh nữ xấu xí lớp ba, tình cảm rất tốt. . . . . .
Thậm chí có một ngày, có nữ sinh trung học đến tận lớp An Hồng để nhìn cô. An Hồng nhớ rõ ràng , sau khi nhìn thấy cô, hai học sinh nữ kia kinh ngạc một chút, sau đó lộ ra vẻ mặt khinh thường.
An Hồng hiểu, ở trong mắt những đứa bé kia, bản thân cô chỉ là một người kém cỏi, bất kể trên phương diện gì, cũng không có tư cách cạnh tranh Hàn Hiểu Quân với bọn họ.
Chỉ là mỗi ngày cùng Hàn Hiểu Quân đi học rồi tan học, ở bên cạnh Hàn Hiểu Quân cãi nhau ầm ĩ, An Hồng đã quen rồi, thái độ của Hàn Hiểu Quân với cô cho tới bây giờ chưa thay đổi, cô nghĩ, cho dù là bố thí cũng được, đáng thương cũng được, chỉ cần Hàn Hiểu Quân không đề cập đến chuyện rời xa cô. Cô tuyệt đối sẽ không nói.
QUán ăn sáng của cha Hàn qua nhiều năm phát triển, đã biến thành quán ăn nhỏ chú Hàn, thuê một cửa hàng rộng 40 mét vuông, buổi sáng làm sớm hơn một chút, buổi trưa buổi tối làm cơm phần, rạng sáng làm đồ ăn khuya, buôn bán rất tốt.
Mỗi ngày An Hồng và Hàn Hiểu Quân cùng nhau ăn đồ ăn trong quán, cuối tuần, Hàn Hiểu Quân sẽ phụ giúp trong tiệm, thỉnh thoảng An Hồng qua chơi sẽ gặp mấy học sinh nữ trường tiểu học Bình Minh đến ăn, sau đó tìm cơ hội nói chuyện với Hàn Hiểu Quân.
Hàn Hiểu Quân luôn dịu dàng nói chuyện với mấy bạn đó, mắt cong lên , cúi đầu khẽ mỉm cười.
An Hồng rất cô đơn, có lẽ chỉ có một mình cô nhớ, một buổi tối rất nhiều năm trước , ở trong một cái chăn ấm áp, có một bé trai 9 tuổi khẽ hôn lên má cô bé 5 tuổi rưỡi.
Sau này lớn lên, họ chưa từng nhắc lại chuyện này.