Mày có dậy để mà cơm nước đi không, muộn rồi đấy, khỏi đi nhận lớp luôn bây giờ.
Giọng “mẫu thân” vang chói rọi từ dưới bếp lên, tôi cuộn tròn tấm thân còn đang muốn nghỉ ngơi vào trong chiếc chăn bông ấm áp, miệng cứ hoài lẩm bẩm:
- Ước gì bây giờ vẫn còn là sáng hôm qua...
- Tao cho mày ở nhà luôn đấy nhá...v...v
Đây là cái câu độc nhất vô nhị của các vị phụ huynh khi muốn con cái tỉnh giấc mộng và thoát “ say giấc nồng“. Dậy thôi, tôi lật đật cuộn chăn bông quanh người thành con gấu heo rồi đi tới phòng tắm. Tự nhìn mình trong gương, tôi bỗng giật mình: Ối cha mẹ ơi! Ai kia? Gương nhà mình có vấn đề à? Nhìn kĩ thì lại thấy quen quen...quả mắt thì một bọng đen sì, nhìn như con gấu trúc, đây không phải là mình sao, tôi cười trong đau khổ. Đấy: chính là hậu quả của việc “ máy tính, điện thoại sớm tối “. Tối qua tôi nhắn tin với Lyn, một người bạn trên mạng xã hội mà tôi không hề biết mặt, nhưng cũng quen khá lâu rồi, cách đây hơn 1 năm. Mạng xã hội là nơi không nên quá tin tưởng nhưng đôi khi lại hữu dụng vô cùng, cũng như tôi với Lyn, chúng tôi quen biết nhau một cách tình cờ...Khi đó tôi mất nick facebook, ông anh họ tôi nói có quen một người rất giỏi mấy việc lấy lại nick đó nên tôi đã nhờ anh nhờ người đó họ, người đó mà tôi nói ở đây chính là Lyn. Sau khi lấy lại được nick facebook, tôi mừng quýnh, bởi cái nick đó của tôi kết bạn toàn trúng mấy “ Nam Thần “. Tôi nhắn tin cảm ơn Lyn, cậu ấy và tôi quen biết nhau từ đấy. Ấy thế tôi gọi vậy thôi chứ cậu ấy không phải tên Lyn đâu, tên thật của cậu ấy thì...thì tôi không biết.
- Mày lần cái gì mà lâu thế hả con? Mày vẫn còn ngủ trong đấy à? Con gái con đứa, lì như con trâu.
- Con dậy rồi mừ mẹ, con đang thay đồ.
Tôi lề mề vệ sinh cá nhân. Sau khi lết thân mình ra ngoài phòng tắm, tôi nhanh chóng xuống bếp ăn sáng để đi lên trường. Bữa cơm vẫn diễn ra một cách bình thường, mẹ và bố tôi chỉ nhắc nhở tôi vài câu: “ Gáng mà học, không mai mốt thất nghiệp ra đấy, bố mẹ không thể sống với mày suốt đời đâu “, tôi dạ vầng vài tiếng rồi thôi, tôi cũng đã lớn rồi, cứ mỗi năm sang năm học mới, bố và mẹ đều lật đật thay phiên nhau đi chợ về làm cơm, mừng cho tôi tiến thêm được một bước nữa, luôn tạo động lực để tôi không nhủn chí, những việc mà bố mẹ làm, tôi vẫ luôn cố gắng để không làm thất vọng bố mẹ, nhưng nói cho cùng, chung quy tất cả cũng đều là vì tôi cả. Tôi học không giỏi lắm, bố tôi làm nông còn mẹ tôi thì làm công nhân may cho một công ty may mặc ở gần nhà, đối với tôi mà nói tuy họ không giàu có về mặt vật chất nhưng họ luôn giàu có về mặt tinh thần. Tôi ngưng hết mọi suy nghĩ, bữa cơm cũng đã ăn xong, tôi dọn dẹp rồi rửa chén sạch sẽ.
- Chị sướng nhá! sắp được mua xe máy rồi nhá!
Thằng em tôi hớt hải từ trên nhà chạy xuống, nhìn mặt nó cười cười làm tôi cứ nửa ngờ nửa vực:
- Xe máy? Ai mua?
Chị sắp được mua xe máy rồi đấy.
Nó vẫn cứ cười cười dáng vẻ không nghiêm túc cho lắm. Cuối cùng tôi vẫn không tin:
- Hớ hớ, mày tính lừa tộc à, không có chuyện đó đâu nha cưng.
Tôi đưa đôi bàn tay còn đang ứớt nhẹp ra chùi vào áo nó rồi tỏ ra vẻ mặt mình đã khôn hơn xưa.
- Á! em méc mẹ đấy, chị không tin thì thôi, xí..
Nó méo mặt rồi bỏ lên phòng.
- Mẹ ơi con lên trường đây, tí về để con nấu cơm cho.
Hôm nay là ngày tôi đi nhận lớp, nhà tôi cũng khá gần trường nên cũng thuận tiện, tháng vừa rồi tôi vừa tham gia nộp hồ sơ tham gia xét tuyển trường THPT vào lớp 10, chắc lại phải tốn ít thời gian để thích nghi. Tôi rải bước một cách chậm chạp trên con đường, phố đường lưa thưa, rải rác những chiếc xe máy đậu ở vỉa hè, mấy cái quán ăn vặt ngày nào còn im thin thít nay mở toang chào đón học sinh. Thoáng cái cổng trường đã xuất hiện ngay trước mắt, uy nghi mà cao nghiêm, tiếng học sinh từ nhiều phía đổ dồn về, từ khối 10 đến khối 11 và cuối cùng là khối 12, mọi thứ như vỡ oà, thông báo từ loa phát thanh của nhà trường bỗng phát ra:
- Các em chú ý, sau khi nhận được thông tin cá nhân, các em nhanh chó vào phòng học để giáo viên chủ nhiệm nhắc nhở. Đặc biệt là các em lớp 10, chúng ta nhanh chóng tra thông tin, tránh tình trạnh tụ tập ở cổng trường gây cản trở giao thông...