“Đưa miếng giấy đó cho mình.” Quý Vân Phi lấy băng keo hai mặt trong ba lô ra, xé một miếng nhỏ.
Tưởng Tiểu Mễ, “Cậu định dán đâu?”
“Một chỗ rất an toàn lại có thể nhìn thấy hàng ngày.” Quý Vân Phi dán băng keo lên mặt sau của miếng giấy hình trái tim, sau đó duỗi tay ra, “Đưa điện thoại đây.”
Tưởng Tiểu Mễ lờ mờ đoán được cậu định dán vào đâu, nên đưa điện thoại cho cậu.
Quý Vân Phi tháo ốp lưng trong suốt ra, dán miếng giấy lên mặt sau điện thoại, rồi gắn ốp lưng lại, đưa cho cô, “Nếu không nhìn gần, ai cũng sẽ nghĩ ốp lưng có sẵn hình mũi tên Cupid.”
Tưởng Tiểu Mễ nhìn kỹ nhiều lần, vậy là có thể nhìn thấy mỗi ngày mà không sợ bị ai phát hiện. Cái này có thể xem như “vật định tình” giữa họ không nhỉ?
Đến căn tin, Quý Vân Phi hỏi Tưởng Tiểu Mễ, “Muốn ăn gì?”
“Cậu mua gì, mình ăn đó.”
“Không kén ăn à?”
“Thật đấy.” Tưởng Tiểu Mễ còn nhanh nhảu giơ ba ngón tay lên cam đoan.
Quý Vân Phi tìm chỗ ngồi cho cô rồi đi mua cơm.
Sau khi cậu mua cơm xong quay lại, và biểu cảm của Tưởng Tiểu Mễ là thế này đây.
“Hả?” Giọng điệu của cô nghe ra không hài lòng, cô nhìn khay cơm của mình toàn cá, sau đó ngẩng lên nhìn Quý Vân Phi, “Sao cậu mua cho mình cá kho tàu?”
Quý Vân Phi cười nói, “Ăn cá thông minh, bổ óc, có thể học giỏi Toán.” Cậu đua đũa cho cô, “Nãy cậu nói không kén ăn mà?”
Tưởng Tiểu Mễ, “Tớ không ăn món này đâu, tớ đổi với cậu.” Dứt lời, cô đổi hai khay cơm cho nhau.
Khay cơm của cậu đều là món mặn: tôm rim và tàu hũ ky cuộn thịt. Dù cô không thích ăn cho lắm, nhưng không đến nỗi không thể ăn.
Quý Vân Phi nhìn cô, “Cậu không thích ăn cá, hay là lười tách xương?”
Tưởng Tiểu Mễ, “Tớ thích ăn chứ, cũng không hề lười, tớ cũng tự lừa xương được.” Dẫu sao bây giờ cô thích để cậu tách xương cho mình hơn.
Quý Vân Phi tách xương cá ra, chọn những miếng thịt cá ngon nhất để sang một bên.
“Này là cho mình ăn hả?” Tưởng Tiểu Mễ chỉ vào những miếng thịt cá.
Quý Vân Phi không ngẩng đầu lên mà chăm chú tách xương cá, “Đừng tưởng bở.”
Tưởng Tiểu Mễ cười, rất tự nhiên gắp hết những miếng cá mà cậu đã lựa vào khay của mình.
“Bạn ơi, không ngại ngồi chung bàn chứ.” Giọng nói bất cần truyền tới.
Tưởng Tiểu Mễ và Quý Vân Phi cùng ngẩng đầu, đã thấy Đằng Tề ngồi xuống cạnh Tưởng Tiểu Mễ.
Quý Vân Phi đẩy khay cơm của cậu ta, “Biến! Còn nhiều chỗ trống vậy mắc gì ngồi đây?”
Đằng Tề cũng chẳng vừa, “Bàn này chắc của nhà cậu quá, mình muốn ngồi đâu cần xin phép cậu à!”
Cậu ta vừa cầm đũa lên định ăn, nào ngờ vai bị vỗ một cái, “Qua đối diện ngồi.”
Là Tằng Kha, cô nàng muốn ngồi chung với Tưởng Tiểu Mễ.
Tằng Kha đẩy khay cơm của Đằng Tề sang phần bàn đối diện, rồi đặt khay cơm của mình xuống, dắt lấy cánh tay Đằng Tề, “Để mình ngồi đây, mình có chuyện nói với Tiểu Mễ.”
Đằng Tề không nhúc nhích, “Cậu ngồi cạnh Quý Vân Phi thì cũng nói chuyện được mà?”
Tằng Kha, “Tớ không thích.”
Thế là hai người cứ tôi một câu chị một câu.
Tưởng Tiểu Mễ nhìn Đằng Tề, “Cậu nhường con gái không được hả?”
Đằng Tề nghe lời Tưởng Tiểu Mễ, đành chuyển qua đối diện ngồi.
Tằng Kha hỏi Tưởng Tiểu Mễ, “Chừng nào cậu về Bắc Kinh?”
“Tối mai.”
Tằng Kha cũng biết trước nên không mảy may ngạc nhiên, “Vài ngày nữa anh họ mình về nước, anh ấy kêu mình dẫn đi tham quan Bắc Kinh, đến lúc đó mình sẽ tìm cậu làm hướng dẫn viên, dù sao mình cũng lạ đường lạ lối ở Bắc Kinh.”
Anh họ của cô sinh sống ở nước ngoài, rất ít khi về nước, mỗi lần về cũng rất vội vàng, đợt này được nghỉ dài ngày nên anh ấy muốn đi Bắc Kinh chơi.
Tưởng Tiểu Mễ biết anh họ của Tằng Kha, anh ấy không những là người khéo ăn nói, hoà đồng, mà còn là sinh viên xuất sắc của khoa Toán trường đại học Harvard, lúc trước khi anh ấy về Thượng Hải có ở nhà Tằng Kha một thời gian, mấy người họ đã cùng đi chơi.
Tưởng Tiểu Mễ gật đầu, “Được thôi, tới đó mình sẽ đi đón hai người.”
Tằng Kha, “À phải rồi, mình sẽ gọi điện cho chú Tưởng, nói mình muốn đi chơi nên cậu sẽ đi cùng mình vài ngày, tiện thể để cậu thư giãn.”
Tưởng Tiểu Mễ, “Được, lúc đó ba mẹ chắc có ở nhà, tới nhà mình ăn cơm.”
Đằng Tề vẫn nhìn Tằng Kha, “Lớp trưởng Tằng, cậu xấu tính quá.”
Tằng Kha lườm cậu ta, “Tớ xấu tính chỗ nào?”
Đằng Tề, “Người sáng suốt cũng nhìn ra cậu tính giới thiệu bạn gái cho anh họ, còn định qua nhà ăn cơm hả? Muốn gặp phụ huynh chứ gì.”
Tằng Kha trừng cậu ta, “Anh tớ đã có bạn gái rồi! Cậu lo ăn đi, đừng nhiều chuyện!”
Sau đó, cô nàng quay sang nói chuyện với Tiểu Mễ, “Trước khi đi mình sẽ gọi cho cậu.”
“Được.”
Quý Vân Phi thỉnh thoảng đưa mắt nhìn Tằng Kha nhưng không nói gì.
Lúc ăn cơm, Đằng Tề vừa ăn vừa đeo tai nghe xem phim.
Tưởng Tiểu Mễ thương lượng xong với Tằng Kha, mới nhìn thấy khay cơm của Đằng Tề có sườn xào chua ngọt, “Bộ trưa nay có món sườn hả?”
Quý Vân Phi không biết cô nàng thích ăn sườn, “Ừ, cậu muốn ăn ư?”
Tưởng Tiểu Mễ nghĩ ngợi, “Thôi, trưa mai ăn vậy, chúng ta còn nhiều đồ ăn lắm, ăn không hết đâu.”
Quý Vân Phi nhìn quầy cơm bên kia, thấy mọi người xếp hàng rồng rắn, hơn nữa còn không biết phải xếp bao lâu mới mua được, thế là cậu nhìn Đằng Tề, cậu ta đang chăm chú coi phim. Trong khay của cậu ta có sáu miếng sườn, Quý Vân Phi gắp ba miếng sườn cho Tưởng Tiểu Mễ, cũng tự gắp một miếng cho mình.
Tằng Kha thấy họ ăn, tự nhiên cũng thấy thèm, cô nàng lén gắp một miếng vào trong khay của mình rồi che lại, ráng nhịn cười, vờ như không có gì mà bắt đầu ăn mấy món khác.
Đằng Tề mới chỉ ăn được một miếng sườn, đợi cậu ta chìa đôi đũa vào khay cơm thì đã trống trơn, không gắp được gì hết. Cậu ta bèn ngẩng đầu nhìn lên, khiếp, chẳng còn miếng thịt nào.
“Sườn của mình đâu!” Sau đó, cậu ta quay sang Quý Vân Phi, “Cậu chừa cho mình một miếng chết à.”
Quý Vân Phi, “Ồn ào cái gì, nể mặt cậu mới ăn đấy.” Rồi cậu gắp tôm trong khay của Tưởng Tiểu Mễ cho cậu ta, “Ăn này đi, bổ lắm.”
“Tớ muốn ăn mặn! Ai ăn tôm!”
“Ai nói cậu tôm là món chay thế? Thích thì ăn, không ăn thì lát nữa đến tôm cũng chẳng có mà ăn.” Quý Vân Phi làm bộ muốn gắp lại con tôm đã bỏ vào khay của cậu ta, bị Đằng Tề đưa tay ngăn lại, “Biến!”
Ba người họ vừa ăn sườn vừa cười khúc khích, Đằng Tề tức đến nổi muốn bể phổi, cậu ta ngẩng lên nhìn quầy bán cơm, tính đi mua thêm một phần sườn xào để ăn, song, bây giờ đang là giờ cao điểm, dòng người xếp hàng dài lê thê, cậu ta thở dài, đành ăn tôm thôi.
Đang ăn, Đằng Tề để ý thấy đùi gà trong khay của Tằng Kha, thế là cậu ta gắp nhanh như chớp bỏ vào khay của mình. Khi Tằng Kha kịp phát hiện, cậu ta đã nhanh chóng cắn một miếng, hòng ngăn cô nàng cướp lại.
Bữa ăn kết thúc trong tiếng cười giỡn vui vẻ. Quý Vân Phi và Đằng Tề đi siêu thị, Tưởng Tiểu Mễ và Tằng Kha rảo bước về phòng học.
Những tưởng tuyết sẽ rơi dày trong những ngày này, không ngờ tuyết chỉ rơi lất phất, hôm nay nắng trời dịu nhẹ chiếu rọi khắp nơi.
“Vẫn là Bắc Kinh đẹp nhất, có thể nhìn tuyết rơi nhiều.” Tằng Kha bùi ngùi nói.
Tưởng Tiểu Mễ, “Vậy tớ đổi cho cậu, cậu đi Bắc Kinh đi.”
Tằng Kha, “Ai thèm.” Cô nàng đi rồi, sau này làm sao thấy Hoắc Dương được nữa?
“Nè, nếu cậu quay về Bắc Kinh, cậu với Quý Vân Phi tính sao?”
“Không biết nữa.”
“Vẫn tiếp tục hả?”
“Cậu ấy muốn tiếp tục, tớ cũng sẽ tiếp tục.”
“Ôi, sao nay dũng cảm thế.”
“Thì tại ăn nhiều kẹo quá nên cứng như kẹo luôn rồi.”
Hai người cùng cười, mỗi người đều mang trong lòng một tâm sự.
Tuổi trẻ ấy mà, là quãng thời gian của bao tâm sự, bao xúc động.
Tiếng chuông vang lên chấm dứt môn thi cuối cùng, vậy là học kỳ này đã kết thúc. Mấy bạn học cùng lớp lục tục trở về phòng học, bởi chủ nhiệm tổ chức họp lớp. Ai nấy cũng lười xếp lại bàn nên cầm ghế và tìm chỗ trống ngồi đại.
Quý Vân Phi ngồi cạnh Tưởng Tiểu Mễ, “Thi sao rồi?”
“Cũng tạm được.”
Chủ nhiệm lớp đã đến, ông chỉ dặn dò vài câu đơn giản, và ba ngày sau sẽ phát sổ liên lạc.
Khi các bạn khác đã ra về hết, hai người họ mới ra khỏi lớp.
“Cậu đi Bắc Kinh xong phải quay lại đây trong ba ngày, chắc sẽ mệt lắm.” Quý Vân Phi thản nhiên nói.
Tưởng Tiểu Mễ cắn môi, “Tớ sẽ không quay lại.”
Quý Vân Phi ngỡ mình nghe lầm, “Hả?”
Giọng Tưởng Tiểu Mễ lí nhí, “Mẹ của mình kêu Tằng Kha nhận sổ giùm.”
Quý Vân Phi sửng sốt thật lâu mới tiếp nhận sự thật này, cậu rầu rĩ “ừ” một tiếng, rồi im lìm.
Đoạn đường từ dãy phòng học đến cổng trường chưa bao giờ ngắn như ngày hôm nay, họ vẫn còn muốn đi tiếp nhưng chưa gì đã đến cổng trường.
Tưởng Tiểu Mễ dừng lại, “Mẹ tớ đang chờ ở cổng, lát nữa xe sẽ đi thẳng tới sân bay.” Ý của cô là cậu đừng tìm xe của cô trên đường, vì cô sẽ không đi qua con đường về nhà đó.
Quý Vân Phi gật đầu, lấy rất nhiều thứ từ trong ba lô ra, sau đó nhét hết vào trong hai túi áo của cô, đây đều là những đồ ăn vặt cô thích. Tưởng Tiểu Mễ cũng lấy quà chia tay trong ba lô ra, là bút do anh họ mang về cho cô.
“Đủ cho cậu dùng đến khi tốt nghiệp đó.”
Quý Vân Phi nhận hết toàn bộ, “Không đủ thì tớ xin cậu thêm.”
“...”
Hai người im lặng, dường như không có gì đặc biệt để nói. Ai cũng không muốn đi, nấn ná được phút nào hay phút đó. Dẫu gió bấc vẫn thổi từng cơn, Tưởng Tiểu Mễ không hề thấy lạnh. Đến cuối cùng, Quý Vân Phi đành lên tiếng, “Mau đi đi, đừng để trễ máy bay.”
Tưởng Tiểu Mễ cứ cúi đầu đứng đó, không muốn đi. Hai tay cô siết chặt quai túi, chuyện chia ly như thế này, có trường hợp chia xa rồi nhanh chóng gặp lại, có trường hợp một khi chia xa là ly biệt cả đời, đâu ai biết cô và Quý Vân Phi thuộc trường hợp nào.
Cô nhìn cậu, “Cậu nói nghỉ đông sẽ đến Bắc Kinh chơi.”
Quý Vân Phi, “Ừ, nhất định tớ sẽ đi.”
Tưởng Tiểu Mễ thầm thở phào và vẫy tay chào cậu, hai người gần như cùng lúc quay lưng. Cô bước ra khỏi trường học, còn cậu quay lại lấy xe đạp.
Ngồi vào xe, đồ ăn vặt trong túi áo của Tưởng Tiểu Mễ rơi ra ngoài.
“Đây là gì?” Mẹ nhặt lên săm soi, “Con bắt đầu ăn mấy món này từ khi nào? Trước kia con đâu thích ấy mấy?”
“Vâng, chắc do lớn rồi.”
“...” Mẹ lẳng lặng nhìn cô, rồi lại nhìn đồ ăn vặt trong tay, bà cũng hay nhìn thấy trong quảng cáo trên TV, nhưng chưa từng ăn qua.
“Cho mẹ cái này ăn thử đi.”
“Dạ? Không được.” Tưởng Tiểu Mễ nghe xong lập tức giựt lại.
Nhậm Ngạn Văn dở khóc dở cười, “Tự nhiên keo kiệt vậy?” Sau đó bà lờ mờ hiểu ra, “Bạn con tặng à?”
Tưởng Tiểu Mễ nhét đồ ăn vặt lại vào túi áo, không trả lời mẹ.
Nhậm Ngạn Văn lắc đầu, đúng là trẻ con, tặng quà cũng tặng đồ ăn vặt cho được.
Tâm trạng Tưởng Tiểu Mễ rất tệ, cô chẳng muốn nói gì, chỉ hạ kính xe xuống, nhìn dòng xe lướt như nước bên ngoài. Cô ngơ ngác ngó vỉa hè dù biết Quý Vân Phi sẽ không xuất hiện. Bỗng nhiên, có người vẫy tay với cô, ngỡ mình hoa mắt, sau khi nhìn kỹ mới thấy đúng là Quý Vân Phi.
Tưởng Tiểu Mễ lén để tay trước ngực để mẹ không thấy, cô cũng vẫy tay với cậu.
Dưới ánh chiều tà, Quý Vân Phi nhìn cô mỉm cười. Nụ cười ấy suýt nữa đã khiến Tưởng Tiểu Mễ chực khóc. Xe lăn bánh ngày càng nhanh, Quý Vân Phi không thể theo kịp tốc độ. Chiếc ô tô quẹo trái ở ngã tư tiếp theo, cô không thể nhìn thấy Quý Vân Phi được nữa.