“Tiểu Mễ, cậu biết mình tới thăm nên mới diện đồ đẹp vậy phải không?” Đằng Tề tí tửng nói, cậu ta cũng thấy Tưởng Tiểu Mễ xinh đẹp, mặc đồ thường còn đẹp hơn đồng phục một nghìn lần, không phải, là một vạn lần.
Tưởng Tiểu Mễ giả vờ dỗi, không chịu thừa nhận, “Ai nói tớ cố tình diện chứ, bình thường tớ cũng mặc như này mà.” Dứt lời, cô nhìn Quý Vân Phi, cậu cũng đang nhìn cô.
Mười ngày xa cách, ngỡ qua mấy thu.
Đằng Tề không ồn ào như trước đây, lặng lẽ đi phía trước cùng Tằng Kha.
Tưởng Tiểu Mễ cố ý đi thật chậm, ra vẻ như bản thân phải cố hết sức.
“Chân còn đau hả?” Quý Vân Phi quan tâm hỏi.
Tưởng Tiểu Mễ nói dối, “Ừ, còn hơi đau.”
“Vậy đi chậm thôi, đừng có gấp.” Cậu cũng vui vẻ khi được đi riêng với cô.
“Ba mẹ của cậu có biết cậu đi Bắc Kinh không?” Tưởng Tiểu Mễ sợ cậu không nói cho gia đình biết.
Quý Vân Phi gật đầu, “Biết chứ, tớ đã nói trước với họ là tới Bắc Kinh gặp cô gái tớ thích.” Cậu tranh thủ từng cơ hội tỏ tình với cô.
Tưởng Tiểu Mễ dễ gì tin, cứ cho rằng cậu nói vậy để dỗ mình, “Cậu mà dám nói tới đây gặp tớ, thế nào ba mẹ cậu cũng đánh gãy chân cậu.”
Quý Vân Phi mở di động rồi đưa tới trước mặt cô, là tin nhắn từ số liên lạc của ba, [Đến Bắc Kinh chưa?]
Quý Vân Phi: [Dạ, con vừa xuống máy bay.]
Ba: [Tưởng Tiểu Mễ đi đón con?]
Quý Vân Phi: [Vâng, chắc cũng tới rồi.]
Ba: [Mời người ta ăn trưa, rồi chiều đi xem phim, trước 5 giờ phải đưa con bé về nhà, mấy đứa nhỏ như tụi con ở ngoài buổi tối không an tàon, đặc biệt là con gái.]
Quý Vân Phi: [Vâng, con hiểu rồi, cám ơn ba.]
Tưởng Tiểu Mễ kinh ngạc thật lâu, không dám tin vào mắt mình, “Ba cậu biết tên của mình hả?”
Quý Vân Phi cất điện thoại rồi trả lời, “Biết chứ, mẹ tớ cũng biết, họ cũng biết tớ thích cậu từ lần đầu gặp mặt, vô cùng thích nữa.”
Tưởng Tiểu Mễ đánh cậu một cái, nhưng trong lòng đang như nai chạy loạn. Không biết có phải do sân bay nóng nực mà Tưởng Tiểu Mễ cảm thấy muốn toát mồ hôi, lấy tay phẫy như quạt, “Ở đây hầm quá, nóng gì đâu.”
Quý Vân Phi cười, không vạch trần cô.
Tưởng Tiểu Mễ lảng sang chuyện khác, “Ba cậu suy nghĩ thoáng thế à? Cậu muốn làm gì cũng được?” Ngay lúc này, cô rất hâm mộ cậu có ba mẹ biết tôn trọng cậu.
Quý Vân Phi, “Họ biết tớ có chừng mực, sẽ không làm gì bậy bạ.”
Ra khỏi sảnh sân bay, xe đón họ đã chờ sẵn, Đằng Tề tự giác ngồi ở ghế phụ, Tằng Kha ngồi ngay sau Đằng Tề, để lại không gian cho hai người Tưởng Tiểu Mễ. Vừa lên xe, Tằng Kha bắt đầu trò chuyện cùng Đằng Tề về New York. Đằng Tề từng đi New York, dù lạ nước lạ cái nhưng cũng xem như có chút kiến thức. Quý Vân Phi không tham gia cùng họ, chỉ cúi đầu gõ chữ miết.
Điện thoại của Tưởng Tiểu Mễ rung, là Quý Vân Phi hỏi cô: [Hôm nay cậu trang điểm à?]
Tiểu Mễ Kê: [Ừ.]
Quý Vân Phi khẽ cười, lén nhìn cô rồi trả lời tin nhắn: [Xinh lắm.]
Sau đó gửi thêm một câu: [Không trang điễm cũng đã xinh rồi]
Tưởng Tiểu Mễ nhoẻn miệng cười, ánh mắt tràn ngập sự vui vẻ, [Thật hả?]
Quý Vân Phi: [Thật sự rất xinh, sau này mỗi ngày tớ sẽ khen cậu xinh đẹp một lần, như vậy khiến tâm trạng vui vẻ, học hành mới tiến lên:) ]
Bị cậu chọc ghẹo trắng trợn, Tưởng Tiểu Mễ xấu hổ, dùng chân đá nhẹ vào cậu, lại sợ bị tài xế phát hiện điều bất thường nên cô quay sang nói chuyện với Tằng Kha, “Cậu có mang sổ liên lạc của tớ đến không?”
Tằng Kha, “Sao dám quên được, tối về khách sạn mình đưa cho.”
Tưởng Tiểu Mễ gật đầu, “Được, mang đến là được.” Cô lại hỏi, “Mấy cậu muốn đi đâu chơi?”
Tằng Kha, “Hỏi “anh họ” tớ kìa, tớ sao cũng được.” Sau đó cô nàng cố ý chọc ghẹo, đá mắt về phía Quý Vân Phi, nói với Tưởng Tiểu Mễ, “Cậu cứ gọi “anh họ” giống tớ là được.”
Tưởng Tiểu Mễ, “...”
Tài xế lần này không phải chú Tô thường lái xe cho ba, mà là người khác do ba sắp xếp, cô không thể nói chuyện tuỳ hứng, lỡ lòi đuôi là phiền lắm.
Cô ngượng ngùng hỏi, “Anh họ, anh muốn đi đâu?”
Thấy có tài xế, Quý Vân Phi không thể tỏ ra bực tức với Tằng Kha, cậu bèn nghiêm túc kể tên vài nơi cho Tưởng Tiểu Mễ, về phần lịch trình thế nào thì để Tưởng Tiểu Mễ quyết định.
Tưởng Tiểu Mễ, “Vậy chúng ta đi Tử Cấm Thành trước đi.”
Đến nơi, họ cùng nhau xuống xe, Tưởng Tiểu Mễ nói với tài xế, “Chú, chú về trước đi, tụi con về sẽ bắt xe, chú chờ ở đây cũng mệt lắm.”
Tài xế, “Đây là trách nhiệm của chú, không chán chút nào.”
Tưởng Tiểu Mễ kiên nhẫn khuyên, “Chú, bạn con đến đây để tham quan Bắc Kinh, anh họ của Tằng Kha hứng thú với phố xá Bắc Kinh, tụi con có thể sẽ ghé chỗ này chỗ kia, chưa biết chính xác sẽ đi đâu, sáng nay dì giúp việc nói muốn đi sắm đồ Tết, hay là chú về chở dì đi đi, nếu tụi con cần xe thì sẽ gọi cho chú.”
Tài xế cân nhắc vài giây, “Được, vậy chú quay lại biệt thự trước.”
Sau khi tài xế rời đi, họ hoàn toàn được tự do, có điều khá bất tiện cho Quý Vân Phi khi phải kéo theo hành lý.
“Mấy cậu muốn đi Tử Cấm Thành không?” Tưởng Tiểu Mễ hỏi.
Mọi người đồng loạt lắc đầu, mặc dù họ không quen thuộc với Bắc Kinh, nhưng họ từng đến Tử Cấm Thành, không có ý định tham quan lần thứ hai.
Tằng Kha đã hoàn thành sứ mạng, “Cậu với Quý Vân Phi đi dạo đi, tớ với Đằng Tề đi chỗ khác chơi, chiều nay chúng tớ trở về Thượng Hải.”
“Chiều nay phải về?” Tưởng Tiểu Mễ hỏi trong sửng sốt, lập tức nhìn sang Quý Vân Phi.
Tằng Kha cười, “Cậu nói chuyện với mình mà mắt nhìn ai thế!”
Tưởng Tiểu Mễ bị trêu khiến mặt nóng bừng, trừng cô nàng, “Cậu lắm điều quá!”
Quý Vân Phi trấn an cô, “Hai người tối nay về, tớ ở lại, sáng mai mới về.”
Đằng Tề chìa tay ra trước mặt Quý Vân Phi, “Phí bịt miệng, phí khấu hao thời gian, phí hao mòn bóng đèn, phí tổn thất tinh thần, phí tổn thất tuổi trẻ.”
Quý Vân Phi lườm Đằng Tề, hào phóng đưa 500 tệ cho cậu ta.
Đằng Tề cũng chẳng khách sáo, tức khắc nhận lấy, hất cằm nói với Tằng Kha, “Đi, anh đây dẫn em đi ăn mấy món ngon nổi tiếng.”
Tằng Kha không nhúc nhích, bắt chước Đằng Tề chìa tay trước mặt Quý Vân Phi, “Phí bịt miệng, phí khấu hao thời gian, phí hao mòn bóng đèn, phí điện thoại, phí làm công, phí tổn thất tinh thần, phí tổn thất tuổi trẻ, 500.”
Quý Vân Phi trợn mắt, “Mấy cậu định cướp của hả?”
Tằng Kha, “Một câu thôi, cho hay không?”
Quý Vân Phi lại lấy tờ 500 đưa cho Tằng Kha, sau đó đạp Đằng Tề một cái.
“Chết tiệt, cậu ấy đòi tiền, tự nhiên lại đạp tớ!”
Tằng Kha và Đằng Tề phải đi, Tưởng Tiểu Mễ rất áy náy, “Hay là cùng nhau ăn trưa xong rồi hãy về Thượng Hải?”
Tằng Kha đưa sổ liên lạc cho cô, “Cơm lúc nào mà ăn chẳng được? Đâu phải sau này hết gặp nhau, chừng nào cậu về Thượng Hải thì mời tớ với Đằng Tề ăn cơm cũng được.”
Đằng Tề tiếp lời, “Phải mời một mình tớ hai bữa, còn phải một mình mình thôi.”
Tưởng Tiểu Mễ làm động tác “OK”, “Nhất định.”
Đằng Tề được nước lấn tới, cố ý chọc giận Quý Vân Phi, cười bảo, “Tớ với em họ cậu về trước, cậu nhớ phải chăm sóc vợ tớ cho tốt, đừng để bạn ấy mệt mỏi.”
Quý Vân Phi, “Cút!”
Vẫy tay, hai người họ gọi xe, vừa đi được vài bước, Đằng Tề quay người lại, trước khi đi còn tính chọc Quý Vân Phi bực thêm, “Tiểu Mễ, mình có mang cho cậu đồ ăn vặt, để trong vali của Quý Vân Phi.”
Sau đó giả bộ nhắn nhủ Quý Vân Phi, “Nhớ đưa cho Tiểu Mễ đó.” Dứt lời, cậu ta quay người, vừa đi vừa cười thật to với Tằng Kha.
Quý Vân Phi, “...” Vẻ mặt bó tay nhìn bóng lưng hai người bạn dần xa.
Tưởng Tiểu Mễ tưởng thật, “Đằng Tề mua đồ ăn vặt à?”
Quý Vân Phi, “Cậu ngốc thế.” Rồi vỗ đầu của cô, “Chắc hít khói xe nhiều quá rồi.”
Tưởng Tiểu Mễ đánh vào tay cậu hai cái, “Cậu mua sôcôla cho mình hả?”
“Ừ, còn mấy cái khác nữa.”
“Tớ muốn ăn sôcôla liền.”
“Được.”
Quý Vân Phi để cô tự chọn, rồi tìm chỗ vắng người mở hành lý lấy một viên sôcôla cho cô, “Phần còn lại tối nay đưa cậu mang về.”
“Được.” Dù đứng trong gió lạnh, Tưởng Tiểu Mễ không cảm thấy lạnh mà còn ăn rất ngon lành. Rồi cô hỏi, “Lát chúng ta đi đâu?“.
Quý Vân Phi dựng vali lên, đứng dậy, “Đem hành lý về khách sạn cái đã, rồi tìm chỗ nào ấm để ngồi, nhìn mũi cậu đỏ lên, sắp đông lạnh rồi kìa.”
“Vậy chúng ta kiếm quán nước nào gần đây đi, để mình kêu dì đặt phòng giúp cậu.”
“Không cần, ba của Đằng Tề đã kêu nhân viên của ông đặt rồi, tới khách sạn lấy chìa khoá là được.”
Gọi xe chở đến khách sạn, Quý Vân Phi không để Tưởng Tiểu Mễ cùng lên phòng, “Cậu ngồi ở đại sảnh chờ mình, mình lên rồi xuống ngay.” Phòng khách sạn quá ngột ngạt, nếu hai người ở trong một không gian như vậy, cậu sợ mình không nhịn được sẽ ôm cô. Hơn mười ngày không gặp nhau, cậu rất nhớ cô.
Quý Vân Phi lên phòng cất hành lý, rót một bình nước ấm đầy, tiếp đó cất hai bịch đồ ăn vặt và bình nước vào ba lô. Đi đến cửa, cậu đột nhiên quay vào phòng, lấy hai cái khẩu trang mà cậu đã chuẩn bị, một đen một hồng, là khẩu trang tình nhân.
“Sao lâu thế?” Giọng Tưởng Tiểu Mễ nũng nịu.
“Lấy cho cậu miếng nước, không lúc cậu muốn uống lại không có nước ấm.” Quý Vân Phi đội nón len cho cô, rồi đưa cô một cái khẩu trang, “Đeo vào đi, mũi bị đông lạnh mất.”
Tưởng Tiểu Mễ nhìn chằm chằm vào khẩu trang, thích đến nỗi cầm miết trên tay, “Mua ở tiệm trước cổng trường chúng ta sao?”
“Ừ.”
“Mua có một cái à?”
“Tớ cũng có.”
“Ồ.” Tưởng Tiểu Mễ vui vẻ đeo khẩu trang.
Hai người đã chuẩn bị xong xuôi, cùng đi ra khỏi khách sạn.
Gió rét thấu xương thổi đến, Tưởng Tiểu Mễ rùng mình một cái.
Quý Vân Phi nhìn cô, “Chúng ta tìm chỗ nào ấm đi.”
Tưởng Tiểu Mễ lắc đầu, “Đi dạo cũng rất tốt.” Cô không thích ở nơi yên tĩnh, không thuận tiện để nói chuyện, có vẻ như quá trang trọng, thà đi dạo như thế này còn hay hơn, có điều phải chịu lạnh.
Tưởng Tiểu Mễ bật phần mềm nhạc trong điện thoại, gắn tai nghe, rồi nhét một bên tai nghe vào tai mình, một bên vào tai cậu, “Đi bộ đỡ chán.”
Cả hai sử dụng cùng một dây nghe nên phải đi gần nhau, Quý Vân Phi nhịn cả nửa ngày mới hỏi cô, “Mệt không? Nếu mệt, mình nắm tay cậu đi.”
Tưởng Tiểu Mễ cũng đắn đo, nhưng tình cảm đã vượt lên tất cả, cô bẽn lẽn gật đầu.
Quý Vân Phi căng thẳng nuốt nước miếng, mò mẫm tìm bàn tay của Tưởng Tiểu Mễ, là lần đầu tiên nên cậu không dám nắm lấy tay cô ngay, chỉ chạm vào đầu ngón tay của cô thì bối rối rụt lại. Hai người cảm giác cơ thể mình như bị điện giật, cả hai đều im lặng, lúng túng ngoảnh đầu nhìn hai bên đường. Trái tim họ gần như nhảy ra khỏi lồng ngực, còn căng thẳng hơn cả lúc giáo viên công bố kết quả thi.
Khi đi bộ, cánh tay hai người gần kề, thỉnh thoảng cọ vào nhau. Lần này Quý Vân Phi hít một hơi thật sâu, mạnh dạn nắm bàn tay đang lạnh buốt của Tưởng Tiểu Mễ. Tưởng Tiểu Mễ huých nhẹ vào người cậu, ngón tay ngọ nguậy. Quý Vân Phi hiểu ý, hơi buông tay ra, sau đó mười ngón tay nhẹ nhàng đan vào nhau.
Một cái nắm tay thật chặt. Điều duy nhất trong suy nghĩ của Quý Vân Phi ngay lúc này là: một cái nắm tay, nắm mãi không buông.
******
Elvie: Hai bạn nhỏ đã nắm tay ;) Cả một chặng đường 25 chương đã được 1 cái nắm tay.