Người ta nói, những đóa hoa nở muộn là đẹp nhất, vì chúng là duy nhất, khác biệt nhất và mạnh mẽ nhất.
Tôi thấy mình là một đóa hoa nở muộn nhưng nhạt nhòa và vô vị, lặng lẽ và cô độc.
*****
Một mùa hè nữa lại đến, khắp nơi ngập tràn sắc hoa bằng lăng và kì thi tốt nghiệp của tôi cũng đã kết thúc.
Chớp mắt một cái, 6 năm đại học đã trôi qua từ lúc nào.
Cúi người nhặt bông hoa vừa rơi xuống, không còn là màu tím rực rỡ, cánh hoa đã nhạt màu theo thời gian. Vậy tại sao trong tim có nhưng thứ mãi chẳng thể phai nhạt?
“Xin lỗi làm phiền em một chút...”, tiếng gọi nhẹ nhàng vang lên bên tai.
Trước mắt tôi là một người phụ nữ mang bầu.
“Chị quên mang điện thoại, em gọi giúp chị được không , nhắn anh ấy đến bệnh viện phụ sản đón chị về?”
Tôi bấm nhanh dãy số cô ấy đọc. Sau một hồi chuông ngắn, tiếng “Alo” trầm trầm vang lên.
“Chị Thương nhắn anh đến bệnh viện phụ sản thành phố đón chị ấy về“.
“Vâng, tôi đến ngay“.
“Chị thấy không khỏe ở đâu à?”, tôi nhìn thấy sự lo lắng trong đôi mắt chị, “Chồng chị chắc đến ngay thôi.”
“Cảm ơn em, chị không sao.”
Chợt có tiếng gọi lanh lảnh từ phía xa.
“Vy ơi...”
“Bạn em đến rồi. Em đi trước đây“.
“Cảm ơn em“.
...
Về đến nhà, tôi lục hết túi mà không thấy chìa khóa đâu, cũng không có chìa khóa dự phòng. Lấy điện thoại ra định gọi “trợ giúp” thì thấy có 2 cuộc gọi nhỡ từ số máy vừa rồi và 1 tin nhắn để lại.
“Em để quên áo blouse trên ghế đá, trong túi áo có 1 chùm chìa khóa, chị đã cầm giúp em rồi. Bây giờ chị bận, chiều gặp chị tại chỗ lúc sáng để nhận lại nhé“.
Tôi nhanh chóng nhắn tin lại:
“Vâng, cảm ơn chị, chiều em sẽ đến lấy“.
Vậy là tôi đành phải lẽo đẽo sang nhà đứa bạn để ở lại buổi trưa.
*****
5h chiều, khi vẫn đang ngủ mơ màng, điện thoại đổ chuông inh ỏi. Tôi dụi dụi mắt bấm nút trả lời.
“Alo, Thương nhờ tôi gửi đồ cho cô, cô có thể đến bệnh viện phụ sản nhận đồ bây giờ được không, tôi đang ở đấy”
Giọng nói này..., tôi hơi giật mình, nghe sao giống...
Tôi tỉnh táo hẳn, nhìn màn hình điện thoại, là người gọi lúc sáng. Sau một vài giây ngẩn ngơ, tôi vội trả lời nhanh:
“Vâng đúng rồi, tôi sẽ ra ngay“.
Tút tút tút. Bên kia cúp máy nhanh chóng.
Vội vàng mặc quần áo phi ngay ra chỗ hẹn, rồi ngơ ngác nhìn xung quanh. Trong bao nhiêu người đang ở quanh đây, làm sao để nhận diện được anh chồng kia bây giờ?
“Alo, tôi đến rồi, anh đang ở đâu“.
“Tôi đang ngồi dưới cây bằng lăng cạnh nhà A. Tôi mặc áo màu trắng“.
Sau khi ngó nghiêng vài nơi, tôi đã tìm thấy người đó.
Dưới tán cây bằng lăng tím trong buổi chiều tà, ánh nắng nhàn nhạt xuyên qua kẽ lá rơi trên mái tóc, trên đôi mắt của người đàn ông mang dáng vẻ thật ung dung. Như một đoạn phim tua ngược trong đầu đưa tôi về sân trường trung học năm nào, khi mà đôi mắt của một người cũng sáng lên trong nắng chiều êm dịu.
Trái tim tôi bỗng trở nên bất trị, vì người ấy đã quay trở lại.
“Thầy đã về“.
Cảm xúc lúc này trong tôi hỗn loạn, con tim thôi thúc muốn tiến lại gần, còn lý trí lại muốn quay đầu và chạy trốn.
Nhưng mọi quyết định có vẻ đã trễ, thầy đã nhìn thấy tôi, ánh nhìn của thầy đang hướng về phía tôi. Giây phút ấy, tôi chắc chắn trong đôi mắt thầy là sự kinh ngạc tột độ.
“Vy... là Vy đúng không?”
Tôi im lặng. Do ngược nắng nên hình như khóe mắt tôi có chút cay cay.
“Lâu rồi không gặp“.
“Phải, lâu rồi, lâu đến mức em tưởng rằng thầy sẽ không về nữa“.
Tôi đã muốn nói ra những lời ấy, nhưng có gì đó nghẹn lại ở cổ họng, chặn hết những câu hỏi ấy lại trong tim.
“Em thế nào rồi? Đã ra trường chưa?”
Thầy tiến gần lại phía tôi, nét mặt vẫn rạng rỡ, nụ cười vẫn ấm áp như trong kí ức.
“Em...”
“Chồng sản phụ Thương vào gặp bác sĩ“.
Lời nói vừa định thốt ra đã bị một âm thanh khác chen lấn và át đi mất.
“Chồng sản phụ Thương”, bốn chữ này như sét đánh ngang tai. Tôi nhìn thầy không chớp mắt.
“Thầy đã...”
“Thầy có việc gấp, lần sau gặp nói chuyện tiếp“.
Thầy vội đi vào bên trong, tôi chỉ biết nhìn thầy bước đi. Cũng như 5 năm trước, tôi nhìn theo một cách bất lực, bây giờ, cũng bất lực nhưng có cả niềm chua xót.
Thầy đã có vợ và sắp có con.
“Vậy là tốt quá rồi”, tôi tự nhủ với bản thân, “mình phải vui lên“.
Nhưng tại sao nước mắt bỗng chảy dài trên má?
***
Tôi vẫn chưa lấy được chìa khóa. Cuộc gặp bất ngờ với thầy khiến tôi quên nhiệm vụ chính. Dù sao tôi cũng chưa muốn về.
Tôi không rõ đã đi bao nhiêu lâu, cũng không biết ánh sáng mặt trời đã chuyển thành ánh đèn đường từ lúc nào, tôi chỉ biết đôi chân mình vẫn chưa muốn dừng lại.
5 năm từ ngày thầy ra đi.
Khoảnh khắc nhìn chuyến tàu chậm chậm rời xa dần, tôi mới biết tim mình đã có một khoảng trống.
Yêu. Tôi không biết thế nào là yêu. Nhưng tôi biết thế nào là nhớ nhung. Và tôi đã nhớ thầy rất nhiều. Tôi nhớ sự ấm áp quan tâm của thầy, nhớ cái gõ trán dịu dàng, nhớ cả những lúc thầy gọi tôi “con bé ngốc“...
Hóa ra , tôi có thể nhớ một người nhiều như thế.
Nhưng chỉ mình tôi nhớ thầy thôi sao, liệu trong 5 năm trời, thầy có khi nào nhớ đến tôi, dù chỉ là trong giây lát?
“Không”, hàng trăm hàng ngàn từ không vang lên trong đầu. Tôi chỉ đơn giản là một đứa học trò phiền phức, và trong bao nhiêu lứa học trò, liệu tôi có vị trí đặc biệt nào đó đối với thầy hay không?
Nếu có, tại sao ngày ấy thầy lại ra đi không một lời từ biệt?
“Vy, sao lại ở đây?”
Trường đang dừng xe trước mặt tôi.
Cậu ấy đã ra trường và đang làm việc tại thành phố này. 5 năm qua, cậu ấy đã luôn bên tôi, luôn chờ đợi tôi, dù vô vọng.
“Để tôi đưa Vy về“.
“Không, Vy muốn đi dạo một chút“.
“Được, tôi đưa Vy đi loanh quanh“.
Tôi ngồi lên xe Trường.
“Ôm chặt eo không ngã nào, xuất phát thôi“.
Tôi im lặng nhìn ánh đèn đêm lấp lánh.
“Thi cử xong rồi, kết quả kệ nó đi, buồn làm gì“.
“Không có gì đâu“.
Tôi luôn nghĩ, mình đã quá ích kỉ với Trường, để cậu ấy bên tôi như một thói quen dù biết rằng sẽ chẳng bao giờ đáp lại được.
“Sao Trường không tìm người yêu đi?”
“Không”, Trường lắc đầu, “đợi duyên số, khi Vy chưa có người yêu, tôi sẽ vẫn đợi“.
“Cậu thật ngốc“.
“Phải tôi ngốc nên giờ phải chịu hình phạt như thế“.
“Đừng nói vậy, lỗi tại Vy, Trường đừng ...”
“Vy, là tôi muốn thế, đừng bảo tôi phải làm gì.”
“Cậu, thật sự quá ngốc“.
........