Thanh Xuân Đã Qua

Chương 15: Chương 15: Người yêu à?




Một tuần sau, thầy xuất viện. Tôi tranh thủ sang sắp xếp đồ đạc giúp thầy. Thầy nằm viện chỉ một mình. Thầy nói mẹ thầy có tuổi rồi nên không để bà lên chăm nom. Đồ đạc cũng không có nhiều, tay thầy còn đang đau, tôi phụ thầy xách đồ ra xe.

Trong lúc đợi xe, tôi nghe đâu đây có tiếng gọi thất thanh.

“Vy, Vy ơi...”

Tôi đảo mắt nhìn vào đám đông. Trước mắt tôi là Trường, béo hơn, đen hơn nhưng chững chạc hơn. Đã mấy tháng rồi mình chưa gặp nhau nhỉ. Để có thể cười với nhau như vậy, nói với nhau như ngày xưa, rõ ràng là một sự cố gắng rất lớn không chỉ từ tôi mà cả ở Trường.

“Sao lại ở đây? Về hồi nào?”, tôi hỏi.

“Để cho người ta thở với nào”, Trường hổn hển, “mới về, nghe nói thầy ốm nên đến thăm, tiện thể thăm mày luôn“.

Trường cười tinh quái nháy mắt vơi tôi. Tôi nói:

“Hôm nay thầy xuất viện rồi, tao đến giúp thu dọn hành lý, còn thăm tao thì xin miễn“.

“Ôm cái cho đỡ nhớ nào”, Trường quàng tay qua vai tôi với ý định rõ ràng là ôm một cái. Nhưng khi tôi đang định chứng minh cho cậu ta thấy rằng mình không phải người “dễ dãi”, thì có tiếng người vang lên phía sau.

“Trường đấy à“.

Thầy bước chầm chậm từng bước tiến lại gần hai đứa chúng tôi.

“Em chào thầy. Thầy khỏe chưa ạ?”

Thầy lặng lẽ gật đầu:

“Cảm ơn em. Tôi khỏe rồi.”

Thầy nhìn từ tôi sang đến Trường. Lúc này tôi mới nhận ra, bàn tay Trường vẫn đặt trên vai mình. Tôi bèn nhẹ nhàng đẩy cậu ta ra. Nhưng điều này dường như càng gây thêm sự chú ý.

“Lâu ngày không được ôm. Cho người ta chạm vào một tí”, Trường toe toét cười.

Tôi trừng mắt và không quên véo vào eo cậu ta một cái thật đau rồi nhìn thầy ngượng ngùng.

Thầy hỏi:

“Sao em lại ở đây?”

“Em ghé thăm thầy, tiện thể thăm Vy luôn“.

Dường như nhận ra ánh nhìn hình viên đạn của tôi, cậu ta bỗng im như thóc, lặng lẽ gãi đầu. Còn thầy, mỉm cười rất nhẹ, tôi không thể đọc được cảm xúc trong đôi mắt của thầy lúc này. Dường như có chút gì đó u ám, lạnh lẽo như một đêm mùa đông.

Píp. Píp.

“Xe đến rồi”, thầy quay sang nhìn chúng tôi, “ Thầy về đây, hai đứa ở lại chơi vui vẻ nhé“.

Thầy nhẹ nhàng đỡ lấy túi hành lý trên tay tôi và bước đi. Tôi và Trường đứng nhìn từ xa. Trong cái đông đúc ồn ào của giờ tan tầm, dáng người cao cao gầy gầy của thầy trở nên thật nhỏ bé. Không hiểu sao tôi bỗng thấy thầy cô độc đến kì lạ.

Ngập ngừng trong giây lát,tôi bèn gọi to:

“Thầy về đến nhà nhớ nhắn tin cho em nhé!”

Thầy quay đầu lại gật đầu một cái thật nhẹ rồi lại bước đi. Chiếc xe màu xám u buồn chở thầy chầm chậm hòa mình vào con đường đông đúc.

Trường quay lại nhìn tôi:

“Đi ăn thôi, tao đói lắm rồi.

Vài hôm sau.

Lại là Trường. Cậu ấy đang đứng trước mặt tôi vừa vẫy tay vừa cười.

“Mới về mấy hôm nay đã mò lên“.

Cậu ấy cười cười.

“Vy mặc áo blouse ra dáng phết nhở.

Tôi bĩu môi, chưa kịp nói gì thì có tiếng gọi phía sau:

“ Vy, người yêu à. Nay mới gặp nha.”

Tôi quay đầu lại, là đám bạn cùng lớp.

“ Không phải, đây là...”

Tôi chưa kịp nói hết câu thì Trường xen vào.

“Em giới thiệu anh với các bạn đi.” Ánh mắt cậu ta đang nhìn tôi thân mật nhất có thể, nhưng chẳng hiểu sao nó lại khiến tôi cảm thấy buồn nôn.

Tôi lấy chân đạp cho cậu ta một cái:

“ Hiểu nhầm. Hiểu nhầm thôi“.

Nhưng muộn rồi. Có lẽ trong ánh mắt mấy đứa kia, Trường đã chính thức nhảy vào vị trí người yêu của thanh niên ế trường kì là tôi đây. Giờ tôi mới biết, ế không khổ bằng việc rõ ràng ế mà người ta lại tưởng có người yêu thì gọi là cực kì đau khổ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.