Thanh Xuân Đã Qua

Chương 19: Chương 19: Tài xế.




Tình trạng chấn thương của tôi tóm lại như sau. Một miếng băng đầu gối, một miếng ở bàn tay, và “bonus” một miếng urgo trên má, còn mấy vết bầm tím không đáng nói đến.

Trời đang tối dần. Tôi ngồi đợi thầy làm thủ tục thanh toán.

“Đây là thuốc, bông băng”, thầy đưa cái túi to sụ ra trước mặt tôi, “lần sau thì chừa đi nhé“.

“Thầy, em có cố ý đâu, chỉ tại...”

“Thôi, thôi,...”, thầy xua tay, “tôi nghe mấy lần rồi“.

“ Tôi đưa em về”, thầy nháy mắt, “nhưng trước hết phải ăn gì đã“.

Nói đến đây, tôi thấy bụng mình đói cồn cào.

........

Với tình trạng thương thế không quá nghiêm trọng, tôi ngồi sau xe thầy một cách vững chãi để đi ăn và được đưa về tận nhà.

Nhưng có hai vấn đề chợt nảy ra trong đầu tôi.

“Vậy lát nữa thầy về bằng cách nào, bạn thầy về rồi mà?”

“Đi xe ôm!”

“Hôm nay em đã làm phiền thầy quá, thầy đợi chút, em vào lấy tiền gửi thầy.”

“Không cần đâu em, không đáng bao nhiêu. “

“Không được, thầy làm thế em ngại lắm.”

Thầy khoanh tay mỉm cười nhìn tôi:

“Vậy em định trả tôi bao nhiêu? Tiền thuốc, tiền ăn, tiền đi lại, thời gian tôi mất, công việc bỏ lỡ, hao tổn sức lực vân vân“.

Tôi trợn tròn mắt nhìn:

“Trời, còn khoản hao tổn sức lực nữa ư?”

“Ừ, khoản đấy quan trong nhất, tiền nong sao mà bù đáp được“.

“Vậy em phải trả làm sao?”

“Không còn cách nào khác, chỉ có bốn từ, lấy thân báo đáp.”

Tôi: “ .............”

“Ha ha ha, tôi chỉ đùa chút thôi”, thầy bật cười xoa đầu tôi.

Rồi không ai bảo ai, cả hai cùng phá lên cười một lúc.

“Ừm, giỡn đủ rồi, vào phòng nghỉ ngơi đi. Hôm nay chắc em sợ lắm, lúc ấy nhìn mặt em cắt không còn giọt máu“.

“Dạ, có hơi sợ một chút”, tôi gãi đầu, vô ý động vào vết bầm trên trán, thấy hơi đau.

“Sao? Đau à?”, thầy thở dài, “ con bé hậu đậu này!”

Tôi nhe răng cười hì hì, cảm giác được quan tâm thật tuyệt.

“Khi ấy, tôi cũng rất hoảng sợ“.

Tôi ngẩng đầu, đúng, là thầy nói, rất nhỏ, rất nhanh. Dường như thấy cái nhìn của tôi, thầy đột ngột quay mặt sang hướng khác.

“Em vào nhà đi, tôi về đây.”

Tôi dõi mắt nhìn theo thầy đến khi bóng dáng ấy dần hòa mình vào trong màn đêm.

*******

Buổi tối, tôi nằm ngủ mê mệt

Tiếng chuông điện thoại kéo tôi tỉnh dậy trong cảm giác mình mẩy ê ẩm.

“ Chuẩn bị đi. 15 phút nữa tôi đến đưa em đi học“.

“Vâng“.

Tôi trả lời theo phản xạ. Trước khi kịp nói thêm câu gì, bên kia đã cúp máy. Tôi thẫn thờ nằm day day trán. Có chút gì đó không đúng.

Đi học. Đến đón. 15 phút.

Tôi giật mình. Nhìn lại lịch sử cuộc gọi. Là thầy. Chính xác 100%. Nếu tôi không bị chấn động não vì vụ va chạm hôm qua thì thầy bảo chuẩn bị đến đón tôi đi học.

Đi học? Tôi quên mất không đặt báo thức. Nếu thầy không gọi thì có lẽ tôi sẽ ngủ đến sáng mai mất. Ba chân bốn cẳng, tôi cố đè nén sự đau nhức khắp người và chuẩn bị nhanh nhất có thể. Vậy mà khi tôi ló mặt ra khỏi cổng, thầy đã đứng đó, khoanh tay, dựa người vào xe.

“Đừng nói với tôi là nếu thầy không gọi thì em sẽ ngủ đến sáng mai nhé“.

Tôi giật bắn mình, trời ơi, bị nói trúng tim đen. Tôi theo thói quen gãi đầu, cười gượng gạo, và đi như bay về phía thầy.

“Đi chậm thôi. Không đau chân à?”

Ờ ha, tôi quên mất.

Vừa đến được chỗ thầy thì...

Cốc.

“Con bé ngốc xít này“.

Tôi lại nhận được một cái cốc đầu trứ danh của thầy.

“Em đang là bệnh nhân đấy”, tôi xoa đầu.

“Kệ em”, thầy cười lớn, “ lên xe“.

******

“Sao thầy ở đây nhiều vậy?”

“Hỏi thừa, nhà tôi ở đây“.

“Vậy mọi khi thầy lặn lội hơn 30 km để đi dạy ư?”

“Nếu đúng thế em nghĩ sao?”

“Thầy thật yêu nghề!“.

“Nhưng khiến em thất vọng rồi, tôi ở nhà bác họ gần trường.”

Tôi bật cười:

“Em cũng nghĩ thầy không yêu nghề thế đâu.”

“Con bé này, thích bị ném xuống đường không?”

“Dạ có, nếu thầy nỡ làm vậy“.

“Nhưng sao hôm nay thầy không đi dạy?”, tôi lại hỏi.

“Tôi nghỉ dạy ở trường em rồi”, thầy trả lời.

“Tại sao?”

Bỗng chiếc xe cùng chiều dừng lại đột ngột. Việc phanh xe gấp khiến tôi bổ nhào về phía trước, hai tay vô thức ôm lấy eo thầy còn cả người sát vào lưng thầy. Tôi đang ôm lấy thầy, rất gần, cả hơi ấm và mùi hương trên áo thầy, tôi đều cảm nhận được. Nhịp tim tôi có chút rối loạn. Tôi nhanh chóng lùi ra sau, hai má nóng ran.

“Có sao không?”

Tôi lắc đầu. Nhưng nhớ ra là thầy không thể thấy nên trả lời khe khẽ:

“Không ạ“.

Chiếc xe lại tiếp tục chạy băng băng . Nhưng cả quãng đường còn lại, tôi và thầy không ai nói thêm bất kì câu nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.