Thanh Xuân (Image) Bts

Chương 34: Chương 34: Kim TaeHyung




Anh có một khuôn mặt thật sự rất đẹp. Nhưng đôi mắt của anh lại chẳng có chút gì gọi là cảm xúc. Anh như một bức tượng hoàn hảo, chỉ cần đứng im cũng đẹp rồi. Mọi cảm xúc của anh đều biểu hiện trừ con mắt ấy. Nhưng T/b không thích đôi mắt ấy. Nó làm cô thấy rất sợ. Ba đã nhìn mẹ cô bằng đôi mắt ấy bỏ hai mẹ con cô mà đi. Cô đã từng nhìn anh một hồi rồi hỏi

-TaeHyung

-Sao vậy?

-Đôi mắt anh, nó rất lạ- Cô vội trả lời, dẫu cùng lớp học, nhưng vì kém anh hai tuổi, lại nhảy cóc nên miễn cưỡng gọi 1 từ anh

-Lạ làm sao? -TaeHuyng ngẩng lên, nhìn cô. Quả nhiên. Nó trống rỗng.

-Thôi, không có gì. T/b cất sách vào, chuẩn bị rời giảng đường. TaeHyung thấy động, cũng đứng lên

-Chúng ta cùng về

-Được

Trời chập choạng tối. Hai con người song song nhau mà đi. Chợt nhiên TaeHyung dừng lại. Đi được vài bước, T/b quay lại nhìn. Ánh mắt anh đang hướng về một cô gái vô cùng xinh đẹp, với chiếc váy xanh ngọc tuyệt đẹp, mái tóc dài uốn xoăn đuôi đang được gió vờn mà chuyển động. Cô đứng đo trong tà nắng nhẹ mỉm cười. Quả là mĩ nhân xinh đẹp!. T/b nhìn sang TaeHyung. Anh cũng đứng đo, vẫn như thế, nhưng đôi mắt kia ánh lên niềm hạnh phúc vô hạn. Cô đã học cùng anh 2 năm giảng đường, là bạn thân của anh mà chưa từng thấy ánh mắt ấy. Quả là ghen tị. Phía mĩ nhân kia, khi nàng đứng được một lúc, thì có một chàng trai với mái tóc vàng, làn da trắng hơi hồng, nắm tay nàng rồi bước về phía cổng. TaeHyung thoáng buồn rồi điềm nhiên như không có gì. T/b nhìn theo bóng họ rồi lo lắng hướng về anh. Anh chỉ im lặng và nói

-Về thôi

Nhìn anh một cái rồi gật đầu. Cứ như thế, tầm chập choạng tối, bạn lại gặp hai người đó. Anh thì vẫn nhìn với con mắt ấy. Có lần bạn đã lỡ miệng mà hỏi

-Có phải chị ấy... là bạn gái anh?

-Đã từng thôi

Anh có chút giật mình rồi thản nhiên đáp. Anh và cô ấy đã từng yêu nhau rất nhiều. Nhưng cô ấy không trân trọng, hẹn hò chưa bao lâu đã bỏ anh theo kẻ khác. Rồi đến khi anh phát hiện đã quá muộn. T/b chỉ im lặng. Tình yêu đâu đoán trước được điều gì? Chợt nhiên anh nhìn cô, rồi khẽ thở dài. Bạn đứng lên, tay nắm lấy tay anh, tay còn lại vỗ lên mu bàn tay ấy

-Tình yêu không bền như tình bạn đâu, cô ấy bỏ anh thì anh vẫn còn em

Trong lúc đó, không biết cô có nhìn lầm hay không. Nhưng ánh mắt anh đang cười! Sau hôm ấy, anh với cô đi đâu cũng đi cùng nhau. Không phải là chuyện gì đặc biệt, nhưng TaeHyung cứ thích theo cô như một đứa trẻ. Điều này như khác lạ trong vài hôm đầu, vài hôm sau T/b coi như thường. Vào một ngày thường lệ, trời chập choạng tối, bạn cùng anh đi về. Chợt cô gái lần trước khóc chạy vào lòng anh

-Tae Tae!

Anh loạng choạng, giữ lấy cô gái ấy, luống cuống lau nước mắt hỏi han

-E-Em làm sao thế? Hắn làm gì em? Em ơi? Hắn làm gì em?

Giọng anh dịu dàng đến lạ. Cô vừa khóc vừa nói

-A- Anh ơi, hắn bỏ em rồi

Nhìn anh dịu dàng với cô ấy, tự nhiên T/b có cảm giác chạnh lòng. Cô im lặng một hổi

-Anh với chị ở lại, em đi trước

Không hiểu sao lúc ấy cô lại chạy nữa. Sau hôm ấy, anh như chưa từng xuất hiện trong cuộc đời cô. À, phải rồi, anh đã có lại tình yêu rồi, cô giờ là gì? Nếu như trước, cô có thể coi đó là một sự thường, nhưng giờ bản thân cô như trống rỗng

Một tháng sau. Anh bỗng quay lại. Đúng lúc cô đã như quên anh

-Cô ấy và anh đã quay lại rồi đó T/b, mừng cho anh đi

-Ừ

Bạn yếu ớt cười. Lại một cái nhói. Bản thân cứ tự nhắc nhở hai người là bạn

Tay cầm bút không nổi, cô gục mặt xuống bàn che đi nước mắt. TaeHyung nhìn bạn, không nói gì. Đến giờ ăn trưa, cô không muốn xuống, chỉ ậm ừ từ chối. Gặm nhấm nỗi đau là đủ. Tất cả sẽ ổn. Chiều tối, anh đi về trước. Nếu từ trước, anh sẽ đợi bạn, dù là muộn. Nhưng giờ còn mình bạn. Từ từ cất sách bạn đi xuống lầu. Cô và anh ấy đang đứng ở gần đó nói chuyện khá vui.

-T/b chào em!

Chị ấy vẫy tay chào. Bạn chỉ gật đầu rồi đi. Chân quả nặng nề nhưng cứ phải ép buộc nó đi

Dáng người nhỏ bé ấy khuất sau đám đông, TaeHyung nhìn cô gái xinh đẹp đó

- G/n à, sau 1 tháng nay, anh đã có quyết định

-Vậy sao? - Cô gái mỉm cười, mắt sáng rạng rỡ- Anh quyết định thế nào

-Xin lỗi em- Mắt anh trầm xuống- Tình yêu của chúng ta vốn dĩ đã nguội lạnh, tim anh chẳng còn có em và có lẽ em cũng thế thôi, ta không thể quay lại với nhau được nữa, cũng chẳng thể mỉm cười được một cái dịu dàng với nhau...

-Vậy là không thể sao?- Cô như giật mình trước lời nói ấy. 1 giây trước cô đắc ý vì bản thân, nay lại thấy mình quả là nhu nhược- Không thể nào! Trước đây chúng ta đã từng yêu nhau rất nhiều cơ mà! Anh hứa sẽ mãi yêu em cơ mà

-Vậy, em có giữ lời không?

Mặt anh lạnh đi vài phần, mặt cô trắng thêm một phần. Giọng anh như dịu đi nhưng lạnh băng

-Chúng ta không hợp nhau, em đã có mối tình của mình rồi, giờ chia tay thì đau đớn là bao nhiêu? Với lại, trong tim anh giờ đã có hình bóng người con gái mà anh có thể tin tưởng rồi không còn đủ chỗ để chất chứa mối tình cũ nữa đâu

-Là cô ta sao? Cô ta hơn gì em?

-Cô ấy không có gì hơn em cả. Nhưng cô ấy biết quan tâm anh, không bỏ rơi anh như em đã từng. Giờ anh phải đến xin lỗi cô ấy vì đã để cô ấy một mình. Chào em

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.