Thanh Xuân Không Nuối Tiếc

Chương 117: Chương 117: Chương 115




Hạ Thiên Vũ nhẹ nhàng mở cửa, đi từng bước nhỏ đến chiếc giường, cảm nhận được nhịp thở đều đều của cô, anh biết cô đã ngủ rồi. Anh kéo chiếc chăn xuống, rồi cũng nằm lên giường, nghiêng người tính ôm cô vào lòng, nhưng lại sợ cô sẽ tỉnh giấc. Tuy nhiên, cô lại quay người lại, ôm lấy hông anh. Nhịp thở có phần không ổn định, nhưng sau khi tìm được tư thế nằm thoải mái, cô tiếp tục ngủ, chôn mặt vào lồng ngực anh.

Anh khẽ vuốt nhẹ mái tóc cô, cúi xuống đặt lên trán cô một nụ hôn. Sau đó thì thầm bên tai cô:

“My wife, anh sẽ không để em sống trong bóng tối.”

Khi cô tỉnh lại đã là chiều muộn, bên cạnh trống trơn nhưng hơi ấm của anh vẫn còn in lại, chứng tỏ anh cũng vừa rời giường không lâu.

Hôm nay, lúc ngồi trong phòng khách cũng đã sắp tới bữa trưa, cô định là sẽ ăn cùng Hàn lão gia, nhưng cả anh và ông đều ở trong thư phòng suốt hơn một tiếng đồng hồ, lại muốn cô tránh mặt. Cơn đói khiến dạ dày cô hơi đau, thế nên cô quyết định ăn một mình. Dì giúp việc rất ân cần dẫn cô đi đến bàn ăn, gắp thức ăn cho cô.

Căn da bụng, trùng da mắt. Ăn xong, cô bắt đầu buồn ngủ, đầu óc hơi mông lung, dì giúp việc thấy vậy lại dẫn cô lên phòng ngủ. Nằm mơ mơ màng màng một lúc liền ngủ luôn. Đến khi anh về phòng, cô hơi tỉnh lại, rồi cô nghĩ rằng anh sẽ quay sang ôm cô, nhưng lại chẳng thấy có động tĩnh gì. Nghe anh thở dài một hơi, cô hiểu ra, quay người lại giả vờ như cửa mình rồi ôm lấy anh. Tiếp đó, nằm trong vòng tay quen thuộc, cô lại thiếp đi.

Hàn Tiểu Tịch bước xuống giường, cô bám vào tường, bước từng bước ra ngoài, nhưng vừa bước ra khỏi cửa, liền bị một lực kéo lại. Thân thể cô rơi vào vòng tay ấm áp, chóp mũi vấn vương hơi thở quen thuộc.

“Sao không gọi anh, nhỡ bị ngã thì sao? Xuống nhà ăn cơm nhé? Ông nội đang đợi dưới đấy rồi.”

“Vâng.”

Vài giây sau cô lại ngờ người ‘ông nội’ cách xưng hô này có phải thay đổi quá nhanh không? Nhưng dấu hiệu này có nghĩa là ông đã đồng ý gả cô rồi? Cô nghiêng mặt, muốn nhìn anh, nhưng lại là màu đen tăm tối, anh cũng nghiêng mặt, nhìn cô, rồi cười nhẹ, thanh âm trầm ấm phát ra từ cổ họng anh khiến cô bất giác đỏ mặt, tim đập nhanh. Gì vậy? Cô bây giờ đâu phải cô nhóc mới lớn động một chút là đỏ mặt? Hơn nữa bây giờ cả hai cũng chẳng làm gì cả, tim cô lại vô cớ đập nhanh?

Anh bỗng bế ngang người cô, hai tay cô nhanh chóng vòng qua cổ anh, nhưng lại không phát ra tiếng kêu bất ngờ nào. Anh thì thầm bên tai cô:

“Càng ngày càng ngoan hơn rồi. Ăn cơm xong chúng quay về được không?”

Cô mỉm cười, hơi ngạc nhiên:

“Về sớm vậy sao?”

“Anh muốn trở thành một người có vợ.”

Anh cắn mút vành tai cô, cất bước đi xuống dưới, cô cũng khẽ gật đầu, mặc kệ anh làm loạn, cơ thể hơi run lên.

“Ông nội, lát nữa chúng con sẽ về luôn ạ.”

“Ừm, đi đường cẩn thận.”

Ngoài suy nghĩ của của cô, anh đã làm cách gì mà khiến ông đồng ý vậy. Đang suy nghĩ mông lung, lại nghe giọng của Hạ Thiên Vũ, anh nói:

“Darling, ngày mai anh sẽ cho người làm thủ tục nhập học cho em vào trường đại học C, khi về nhà anh sẽ giảng lại cho em nghe những điều mà em chưa hiểu. Tất nhiên, sẽ có một trợ giảng cho em, thế nên em phải cố gắng nhé.”

Hàn Tiểu Tịch đang định đưa một miếng cơm vào miệng, nghe anh nói xong thì đơ người, dừng hình ngay lập tức. Hạ Thiên Vũ thấy thế, dùng một chiếc thìa, lấy cơm rồi đưa đến miệng cô. Cô vô thức há miệng nhận lấy, chẳng ai nói gì mà ăn ý đến lạ thường. Hàn lão gia nhìn thấy vậy, càng thêm tin tưởng vào quyết định của mình. Ông đương nhiên tin vào con mắt nhìn người của Hàn Tiểu Tịch, chỉ là muốn nghiệm chứng lại thôi.

Ba lần đút cho cô ăn xong, cô mới nhận ra anh vừa nói gì, cung phản xạ của cô càng ngày càng dài, cô kích động nói:

“A? Thật sao? Nhưng, mắt em…”

“Hãy nghe lời Thiên Vũ nói đi, con vẫn phải tiếp tục học, một năm nữa là con có thể tốt nghiệp rồi. Trong khoảng thời gian đó, có thằng bé hướng dẫn năng lực làm việc của con cũng sẽ tốt hơn.”

Hàn lão gia đứng về phía Hạ Thiên Vũ, cổ vũ tinh thần cho cô. Hàn Tiểu Tịch nghe xong cũng gật đầu, nhẹ đáp:

“Dạ.”

Nhưng lòng cô lại lo lắng cực độ, cô không nhìn thấy gì, cũng đã 4 năm rồi, những gì cô học 4 năm trước áp dụng vào để phát triển nền kinh tế bây giờ đều không hợp lý. Hơn nữa, cô chẳng có gì trong tay, cứ cho là học xong, muốn lập nghiệp cũng cần phải có vốn đầu tư…

“Anh cũng sẽ liên hệ với các bệnh viện, nếu như có người hiến mắt mà phù hợp với em, chúng ta sẽ phẫu thuật, được không em?”

Cô cảm thấy hốc mắt hơi nong nóng, nhưng có áp chế sự xúc động trong lòng xuống, cô gật đầu, mỉm cười:

“Em sẽ lấy lại mắt của em.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.