Cuộc phẫu thuật diễn ra thành công. Đó là đối với Hàn Tiểu Tịch. Còn mẹ Tô, bà ấy đã kết thúc sinh mệnh đầy đau khổ này ngay trước mặt anh em Tô Lăng.
“Con ngoan, sống tốt.”
Tới cuối cùng, bốn chữ này là di ngôn duy nhất của mẹ Tô. Bà biết, Tô Lăng và Tô Tịch Nhiễm có thể hiểu được những điều mà bà muốn nói. Cũng khiến cho Hạ Thiên Vũ hiểu được rằng, tất cả của bà ấy đều để lại cho anh và cô, điều cuối cùng bà muốn đó chính là anh và cô chăm sóc thật tốt cho anh em Tô Lăng.
Hàn Tiểu Tịch được chuyển đến phòng hồi sức cấp cứu. Khi này, Diệp Linh Hồng cũng vừa tới, bà ấy để anh ở lại với cô, còn chính mình đi chuẩn bị hậu sự cho mẹ Tô.
Rõ ràng là mẹ Tô còn ít tuổi hơn Diệp Linh Hồng, vậy mà khó khăn, sóng gió cuộc đời khiến cho bà ấy trông già hơn tuổi, già hơn cả Diệp Linh Hồng. Mẹ Tô yên lặng nằm trên giường bệnh trắng tinh, khuôn mặt bà ấy cũng tựa như màu trắng kia, không còn chút mút nào nữa. Bàn tay lạnh ngắt từ lâu được Tô Tịch Nhiễm nắm lấy. Con bé không ngừng gọi mẹ, gọi bà ấy tỉnh lại.
Hơn 1 giờ sau, thuốc mê đã hết tác dụng, Hàn Tiểu Tịch cũng tỉnh lại. Cô đưa tay sờ lên mặt, mắt cô được quấn bởi một lớp vải bông mềm. Hạ Thiên Vũ nhận ra hành động của cô, liền nói:
“Đến khi mắt bình phục lại mới có thể tháo băng, sẽ khó chịu một chút. Nằm yên ở đây, anh đi gọi bác sỹ.”
“Vâng.”
Vài phút sau, Hạ Thiên Vũ cùng Bạch Doanh Trần quay trở lại, xem qua tình hình của cô, anh ấy đưa ra một loạt các thực phẩm dinh dưỡng mà cô nên ăn và không nên ăn, những việc gì có thể làm và không thể làm. Nhưng tóm lại, mắt cô không có vấn đề gì, có thể an tâm rồi.
“Thiên Vũ, em muốn tới chỗ mẹ Tô.”
Bạch Doanh Trần vừa rời đi, cô liền ôm lấy cánh tay của anh, nũng nịu nói.
“Được, nhưng cố gắng điều chỉnh cảm xúc, không được xúc động.”
Cô ngoan ngoãn gật đầu.
Vừa đến trước cửa phòng anh và cô đã nghe thấy tiếng khóc thê lương của Tô Tịch Nhiễm. Tô Lăng đứng bên cạnh chỉ biết cắn răng kiềm chế giọt nước mắt ở khóe mi, hết sức ôm lấy thân thể nhỏ bé của em gái. Nhìn cảnh trước mắt, Diệp Linh Hồng cũng không biết phải an ủi ra sao, mất đi người thân duy nhất, có nói gì cũng chỉ là thừa thãi.
Hạ Thiên Vũ dắt tay cô tiến vào trong phòng, cô đã hứa với anh sẽ không kích động, chính vì vậy mà dù muốn khóc đến mấy, cô cũng phải ép cái cảm giác này xuống, nhẹ nhàng theo hướng phát ra tiếng khóc, cô cất giọng khe khẽ:
“Nhiễm Nhiễm, để chị kể chuyện cho em nghe được không?”
Không đợi con bé trả lời, cô ngồi xuống chiếc ghế nhỏ, bắt đầu nói:
“Trước đây, có một cô thỏ con, mẹ cô mất từ khi cô còn rất nhỏ, rất nhỏ. Nhưng mà kí ức về mẹ của bé thỏ đó lại không hề phai mờ. Rồi một ngày, khi mạng sống của cô thỏ đó rơi vào cảnh cực kỳ nguy hiểm. Bé thỏ hôn mê, nhưng lúc này, hình ảnh của thỏ mẹ lại xuất hiện. Thỏ mẹ là hiện thân của ngôi sao nhất trên bầu trời đêm. Thỏ mẹ tới, cứu thỏ con khỏi nguy hiểm đó, và trước khi trở về với bầu trời xinh đẹp mà xa xôi kia, thỏ mẹ nói với thỏ con: “Con ngoan, mẹ luôn ở trên kia theo dõi con, bên cạnh con, mãi mãi không rời xa con. Con yêu của mẹ, hãy sống thật tốt. Mẹ yêu con.” Khi mà thỏ con tỉnh lại, nó nhìn lên bầu trời đêm, nhìn ngôi sao sáng nhất ở trên đó. ‘Thì ra mẹ không lừa mình, mẹ chưa hề rời xa mình, vẫn mãi ở cạnh mình’ Thỏ con đã nghĩ như vậy.”
Dừng lại một chút, giọng nói của cô ôn nhu tựa thủy:
“Thế nên, Nhiễm Nhiễm, mẹ của em vẫn đang ở cạnh em, chưa hề rời xa em, mẹ đang ở trên bầu trời xanh thẳm, là một vì sao sáng nhất trong cuộc đời của em, đang dõi theo em và A Lăng, Nhiễm Nhiễm, em chẳng có lý do gì phải khóc cả. Em có biết không? Mẹ chị - ngôi sao sáng nhất của chị cũng đang nhìn chị cười kìa.”
Hạ Thiên Vũ cầm tay cô, hướng chiếc cửa sổ, nơi màn đêm đã bao trùm lên mọi nơi trong thành phố phồn hoa này, nơi mà những ngôi sao xinh đẹp đang tỏa sáng, nơi mà như xuất hiện nụ cười hiền từ của mẹ cô…
Cô thấp giọng cười, một nụ cười cô cố gắng lắm mới có thể bật ra để tránh cho nước mắt lăn xuống.
“Nhiễm Nhiễm không khóc nữa, chị Tiểu Tịch, có phải mẹ chị cũng không thích chị khóc không? Thế nên chị luôn luôn mỉm cười, cùng vì thế mà chị trở nên xinh đẹp?”
Cô hơi chua sót trong lòng, khi mẹ cô mất, cô cũng khóc đến ngất đi. Nhưng bây giờ cô hiểu rồi, mẹ cô không muốn nhìn cô khóc, bà từng nói, cô bị đau, bà còn đau gấp mười lần cô. Thế nên, cô vẫn luôn không rơi lệ vì bà nữa. Những lúc nhớ mẹ, cô chỉ mỉm cười, một nụ cười mà mẹ cô thích nhất.
“Đúng vậy, mẹ của Nhiễm Nhiễm nhất định sẽ thích nụ cười của Nhiễm Nhiễm. Hứa vợi chị, khi em nhớ mẹ, em sẽ không khóc, mà em sẽ cười, được không? Bởi vì, đó là nụ cười khiến cho mẹ của Nhiễm Nhiễm vui vẻ nhất.”
Tô Tịch Nhiễm chớp chớp đôi mắt to tròn, quay sang nhìn Tô Lăng, hơi hờn dỗi nói:
“Anh rõ ràng biết mje không thích em khóc tại sao còn không cản em? Trong khi anh cũng không khóc.”
Diệp Linh Hồng nhẹ nhàng nói:
“A Lăng, Tiểu Nhiễm, tạm biệt mẹ đi, chúng ta… sẽ an táng mẹ của hai đứa ở ngọn núi phía ngoại ô của thành phố.”
Tô Tịch Nhiễm và Tô Lăng đứng ở hai bên giường, nắm lấy tay của mẹ Tô. Tô Lăng hít một hơi sâu, rồi nói:
“Mẹ yên tâm, con sẽ chăm sóc cho Tiểu Nhiễm, sẽ không để ai bắt nạt em ấy, chúng con sẽ nghe lời anh chị Hạ.”
Tô Tịch Nhiễm lau đi nước mắt trên mặt, mỉm cười rồi nói:
“Mẹ, con sẽ ngoan ngoãn, nghe lời anh trai, vợ chồng chị Tiểu Tịch, và con… cũng sẽ mỉm cười thật tươi khi nhớ mẹ. Con yêu mẹ.”
Câu cuối, con bé hạ thấp giọng, cúi đầu, hôn lên mu bàn tay lạnh băng của mẹ Tô, giọt nước mắt cuối cùng rơi xuống, ấm áp, ngọt ngào, yêu thương,… dường như đều kết thúc bởi giọt lệ này.