Thanh Xuân Không Nuối Tiếc

Chương 128: Chương 128: Chương 126




Thành phố A, hơn bốn năm rồi không gặp, thay đổi cũng nhiều quá rồi. Cảm giác thân thuộc khi xưa cũng chẳng còn nữa. Sau khi ăn xong, Hạ Thiên Vũ lo lắng cho mắt cô bị mỏi, vì thế đã từ chối đi KTV cùng với mấy người nhóm Hoàng Bạch Phong. Hàn Tiểu Tịch cũng không phải người thích những nơi đông người cho lắm. Thế nên, liền nghe lời anh mà quay trở về nhà.

Nhưng, hôm nay trở về không phải là căn biệt thự của anh, mà lại là nhà của Hạ gia. Bởi vì, Diệp Linh Hồng sắp phải quay trở lại nước E để tiếp tục lễ ra mắt bộ sưu tập mới, bà muốn trước khi đi, có thể nói chuyện với hai vợ chồng cô một số chuyện.

Mà nhà chính của Hạ gia lại cách Hàn gia một hàng rào trắng. Trên con đường trở về, rõ ràng là con đường mà cô đã đi quen, đã thuộc lòng từng một bậc thang, từng một thân cây, cô đã quen thuộc 19 năm, ấy vậy mà bây giờ, lại chẳng có cảm giác gì cả, sự thân thuộc 19 năm kia đâu hết rồi?

Trời còn chưa muộn lắm, mặt trời đang ở phía chân trời phía tây, dần khuất sau những ngọn núi. Hạ Thiên Vũ vẫn coi cô là một người bệnh, không để cô động vào bất cứ việc gì, đến cả quần áo, đồ dùng của cô cũng là anh tự tay sắp xếp. Hàn Tiểu Tịch đi dạo ra phía sân sau, vẫn bàn trà màu trắng cùng hai chiếc ghế cùng màu nổi bật trên thảm cỏ xanh mượt. Cô ngồi xuống, thơ thẩn hướng về phía sân của ngôi nhà bên cạnh.

Vài tia nắng yếu ớt cố gắng tỏa sáng một cách đẹp đẽ nhất trước khi tắt đi ở phía chân trời. Một cơn gió bất chợt thổi qua, khiến cho mái tóc dài đang thả ra của cô khẽ tung bay, tà váy dài bỗng bị kéo lên, hiện ra đôi chân dài, trắng mịn. Hạ Thiên Vũ hai tay cầm hai tách trà, vừa tới nơi, cách cô vài bước chân, liền nhìn thấy cảnh này. Ngay lập tức, máu trong người như sôi lên, ở nơi nào đó lại xuất hiện phản ứng. Điều này khiến anh hơi bực bội, bây giờ cô đang dưỡng bệnh, sức khỏe chưa hồi phục, chưa thể làm chuyện kia được, vậy mà anh vẫn có thể nghĩ đến chuyện kia được. Tự giáo huấn bản thân một lượt, cảm giác khó chịu kia mới vơi đi một chút. Khi này, anh mới đi tới gần cô hơn, đặt tách trà xuống bàn, rồi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh cô.

Váy bị kéo lên quá nửa đùi mà cô lại không nhận ra, ánh mắt như có đau thương, buồn bã, như một lớp sương mù bao phủ lên, âm u, mờ mịt. Hạ Thiên Vũ hướng theo tầm mắt cô, ngay tức khắc đã hiểu sự bi thương đang dấy lên trong lòng cô, anh cảm thấy đau lòng thay cho cô.

Không muốn cô chìm đắm trong chuyện buồn kia, anh cầm lấy tay cô, giọng nói trầm thấp:

“Darling, uống trà đi.”

Cô thu hồi tầm mắt, di chuyển lên khuôn mặt anh, mỉm cười, xoay người sang phía anh, hơi cúi người một chút, cả cơ thể dựa vào lồng ngực rắn chắc của anh. Thoáng chốc, ánh mắt anh tối đi mấy phần, nhưng không muốn đẩy cô ra, vì vậy đành vòng tay ôm lấy vai cô.

Một lúc sau, hai người vẫn không nói gì, tất cả chìm trong khoảng im lặng, nhưng thời điểm như vậy, mỗi giây trôi qua đều khiến cả hai cảm thấy hạnh phúc rồi. Cơ mà, đôi chân dài của cô vẫn cứ hiện lên trước mắt anh, như một sợi lông vũ khẽ trêu đùa trái tim anh, khiến anh vừa nhột vừa ngứa, chỉ muốn bế cô trở về phòng ngủ mà hóa giải sự khó chịu kia đi.

“Darling!”

Giọng anh hơi khàn khàn.

“Dạ.”

Cô nhẹ giọng đáp lại.

“Darling!”

Anh lại gọi cô, giọng nói trầm khàn hơn.

“Dạ.”

Cô vẫn trả lời.

“Tiểu Tịch!”

Thanh âm dường như chan chứa một điều gì đó, lại có phần cố gắng kiềm chế. Hàn Tiểu Tịch cuối cùng cũng nhận ra điều khác thường của anh, đang định ngồi dậy xem anh như thế nào, liền bị giữ lại.

“Đừng động đậy.”

Dừng một chút, anh lại bổ sung thêm:

“Nếu em không muốn phải trả giá thật đắt.”

Nhưng cô lại bỏ ngoài tai những gì anh nói, hơi quay đầu lại, liền bắt gặp ánh mắt của anh nóng bỏng đang dừng ở trên thân thể cô. Hàn Tiểu Tịch cúi xuống, ngay lập tức cảm thấy ngại ngùng một phen.

Trời ơi! Tư thế dựa vào anh như này khiến cho cổ áo của cô trễ xuống, hơn nửa bầu ngực căng tròn đều hiển lộ ra ngoài, dưới góc nhìn của anh, còn có thể thấy trọn cảnh xuân sắc. Hơn nữa, ban nãy không để ý, váy bị kéo lên quá đùi, cô vẫn chưa chỉnh lại, hở ra quá nhiều da thịt như vậy, anh có phản ứng cũng là chuyện bình thường. Nhưng cô, mặt cô đỏ lên như trái cà chua rồi.

“Em khỏe rồi.”

Nói xong câu này, cô lại áp mặt vào ngực anh, phải biết, lấy bao nhiêu dũng khí, cô mới có thể nói ra được câu này, ngượng chết cô mất. Nhưng biết thế nào được. Kết hôn cũng kết hôn rồi, hôn rồi, dạo đầu cũng có rồi, còn thiếu mỗi bước cuối nữa thôi, không sớm thì muộn đều phải thực hiện, mà lúc này, cô cam tâm tình nguyện, nhịn nhiều… không tốt. Mà thực ra, cơ thể của cô đã bình phục thể trạng từ lâu rồi, đối với loại vận động mạnh này đã thừa khả năng.

Không thấy anh nói gì, cô lại tiếp tục chọc vào đống lửa:

“Chồng à… em muốn!”

Nói xong ái muội cắn lên yết hầu của anh, bàn tay nhanh nhẹn tháo hàng cúc áo của anh, luồn vào bên trong, vuốt ve cơ bụng của anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.