Thanh Xuân Không Nuối Tiếc

Chương 140: Chương 140: Chương 138




Ngày đấu thầu rơi đùng vào ngày chủ nhật, hôm đó cô được nghỉ, ở nhà rảnh rỗi không có việc gì làm, Hạ Thiên Vũ nói muốn cô tham gia cùng mình, chỉ cần đứng bên cạnh thôi cũng được, lấy thân phận là bạn tiệc.

Hàn Tiểu Tịch cũng muốn đi, ban đầu không dám mở lời vì còn mối quan hệ giữa hai người, nhưng khi biết cách tổ chức của buổi đấu thầu này, cô cũng không từ chối nữa.

Dưới sự tư vấn của Lục Tuyết Nhi, cô nàng có tiếng trong ngành báo thời trang, cô chọn một chiếc váy dạ hội màu xanh đen, điểm xuyết trên tà váy bồng bềnh là những viên đá nhỏ lấp lánh. Chiếc váy theo đúng thiết kế thì được xẻ ngực khá sâu, Hạ Thiên Vũ vừa nhìn thấy, khuôn mặt lập tức đen lại, không nói không rằng gì mà kéo cô lại phòng thay đồ, lại nồng nhiệt ôm hôn cô một hồi. Trong lúc cô còn đang thở dốc, thì tiếng anh vang lên sát bên tai:

“Không được hở như thế. Bộ váy này chỉ có thể mặc cho anh xem thôi.”

Nhưng cô lại quá ưng ý chiếc váy này. Chất liệu của chiếc váy này là vải voan mềm mịn, mỏng nhưng lại không mỏng, có độ bay vừa phải, lại thêm những viên đá phía trên, kết hợp cùng màu xanh đen như một bầu trời đêm đầy sao sáng. Lục Tuyết Nhi cũng biết được sơ sơ mọi chuyện thông qua nét mặt của nam thần một thời. Cô lắc đầu, có chồng khổ thế đấy, mặc quần áo đều phải kín đáo. Nhưng quả thật, nhìn Hàn Tiểu Tịch mặc chiếc váy xẻ sâu kia, đến cô nhìn bầu ngực của cô ấy còn muốn phụt máu mũi, cũng muốn bị bẻ cong luôn rồi.

Suy nghĩ một chút, Lục Tuyết Nhi đành chọn chiếc váy khác cho cô, theo đúng yêu cầu của Hạ Thiên Vũ. Nhưng quay đi quay lại, Hàn Tiểu Tịch vẫn không có ý định cởi chiếc váy kia ra. Một lúc sau, hai mắt như phát sáng, liền kéo tay Lục Tuyết Nhi.

“Tiểu Tuyết, giúp mình sửa một chút, mình có ý tưởng như này.”

“Ừm, cậu nói đi.”

Thực ra, ý tưởng của Hàn Tiểu Tịch cũng khá đơn giản, chỉ là cắt tầng voan mỏng nhất ở bên ngoài lượn thành hai vạt, sau đó lại dùng kim chỉ thêu tay cố định lên cùng một điểm tạo thành hai tà chồng lên nhau. Phần vải cắt đi kia cũng khá lớn. Cổ tim xẻ sâu liền được đính thêm một tầng voan mỏng màu đen đó, tạo kiểu nửa kín nửa hở, đính giữ lên phía hai bầu ngực, ngay cổ áo. Vừa có thể che đi khoảng da thịt vốn bị hở ra ngoài, lại không mất đi vẻ quyến rũ, bí ẩn của chiếc váy.

Tốc độ làm việc của Lục Tuyết Nhi cũng thật nhanh, chẳng mấy chốc đã hoàn thiện lại chiếc váy theo ý tưởng của Hàn Tiểu Tịch. Cô nhận lấy, mặc thử lên người, thấy không còn chỗ nào hở ta ngoài nữa, lúc ấy Hạ Thiên Vũ mới yên tâm để cô mặc nó.

Mái tóc dài của cô hôm nay được uốn xoăn, tóc mái cũng được uốn nhẹ để tạo độ cong, ôm vào sườn mặt, càng làm cho khuôn mặt của cô thêm thon gọn, nhỏ nhắn. Trang điểm cũng là phong cách trưởng thành, quyến rũ nhưng lại chẳng kém phần ngọt ngào, kiều diễm.

Cô vừa bước ra từ phòng trang điểm, Hạ Thiên Vũ bỗng dưng cảm thấy quyết định để cô mặc chiếc váy này là sai, quá sai. Trừ bỏ khoảng cổ cùng xương quai xanh và cánh tay ra, tất cả đều kín đáo, vậy tại sao, anh vẫn cảm thấy cô như một tiểu yêu tinh đang từng chút câu dẫn hồn anh vậy.

“È hèm... ông xã... được không?”

Thấy Hạ Thiên Vũ nhìn mình không rời mắt, ánh mắt sâu thẳm, không biết rõ anh đang nghĩ gì. Hàn Tiểu Tịch gọi nhỏ, đánh thức anh khỏi những suy nghĩ kia. Anh đứng dậy, đi đến gần cô, giọng nói nhẹ nhàng đầy từ tính:

“Rất đẹp.”

Hàn Tiểu Tịch đỏ mặt, gơi thở nam tính của anh phun lên vành tai cô khiến cô rùng mình một cái. Hạ Thiên Vũ ôm eo cô, nói:

“Đi thôi.”

Chiếc xe Porsche lao nhanh trên đường cao tốc, chẳng mấy chốc đã tới địa điểm tổ chức buổi đấu thầu. Nói là buổi đấu thầu, nhưng lại được tổ chức giống như một bữa tiệc xã giao hơn. Những người tham gia vẫn là người có tiếng trong giới thương trường, nếu không thì cũng là minh tinh nổi tiếng. Đi cùng với họ sẽ là bạn tiệc, người nhà, hay bạn bè, chỉ cần khác giới là được.

Chiếc Porsche dừng lại trước cửa của khách sạn, Hạ Thiên Vũ mở cửa xe bước xuống. Buổi đấu thầu này rất được sự quan tâm của nhiều người trong giới cũng như chính phủ, chính vì vậy, cánh phóng viên, nhà báo xuất hiện ở đây rất nhiều cũng không quá bất ngờ.

Vừa thấy anh bước xuống, máy ảnh đã thi nhau chụp lấy, phải biết một tấm ảnh của anh cũng thu lại không biết bao nhiêu tiền bạc rồi. Hạ Thiên Vũ thế nhưng lại không bước đi ngay, trong khi mọi người còn đang thắc mắc, một cánh tay trắng nõn từ phía trong vươn ra, bàn tay nhỏ nhắn đẹp đẽ đặt vào lòng bàn tay to lớn với từng khớp xương rõ ràng của anh. Tất cả mọi người có mặt ở đó vô cùng khó hiểu cùng tò mò.

Ngay sau đó, một thân ảnh nhỏ nhắn cũng bước xuống xe. Lúc này chẳng ai còn quan tâm đến những chuyện khác, mọi sự chú ý đều đổ dồn về cô gái bí ẩn kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.