Thanh Xuân Không Nuối Tiếc

Chương 147: Chương 147: Chương 145




Hàn Tiểu Tịch cùng Hạ Thiên Vũ bước vào nhà. La thị này cũng là một tập đoàn có tiếng trên thương trường. Chỉ là La lão gia cũng không có sử dụng nhiều thủ đoạn, La thị cứ an an yên yên mà phát triển từng bước một, cũng không quá nổi bật, nhưng lại khiến cho nhiều tập đoàn khác cũng phải kính nể một phần.

Xe vừa tiến vào cổng đã thấy La phu nhân – Mẫn Nhu đã đứng chờ sẵn ở trước cửa. Khi Hàn Tiểu Tịch vừa bước xuống, bà đã đi tới nở một nụ cười hiền dịu.

Vào trong nhà, La lão gia đã ngồi trên sofa trong phòng khách, thấy có người đi vào liền đặt tờ báo sang một bên, ánh mắt đảo qua Hàn Tiểu Tịch một chút, sau đó dừng lại trên người Hạ Thiên Vũ.

“La tổng.”

Anh và cô gần như là đồng thanh chào một tiếng, La phu nhân mỉm cười, sau đó nói với La lão gia:

“Ông xã, vào ăn cơm. Đã chuẩn bị xong xuôi hết rồi.”

“Được.”

Trên bàn ăn, La lão gia rất kiệm lời, gần như là im lặng, còn La phu nhân cùng La Tử Hiểu lại nói rất nhiều, hầu như suốt bừa ăn đều chăm sóc cô và anh một cách thực sự chu đáo.

Ấn tượng đầu tiên của Hàn Tiểu Tịch về La phu nhân là giống với Diệp Linh Hồng. Dường như cô đã từng gặp bà ấy ở đâu đó rồi thì phải, nhưng cô không nhớ rõ. Cảm giác mà La phu nhân đem lại cho cô là sự dịu dàng, ngọt ngào dành cho La lão gia, sự quan tâm, bao dung, tình yêu thương của mẹ dành cho La Tử Hiểu, sự ân cần, ấm áp dành cho một cô người mới gặp như cô, điều này khiến cô không khỏi cảm thấy La phu nhân này là một người phụ nữ tốt, vô cùng tốt.

Bữa cơm kết thúc. Tất cả mọi người đều ngồi nói chuyện ở phòng khách. La lão gia nhập một ngụm trà sau đó bắt đầu mở lời.

“Hạ tổng, nghe danh đã lâu, bây giờ mới được gặp mặt, quả như lời đồn, tuổi trẻ tài cao.”

Hạ Thiên Vũ khiêm tốn, hơi mỉm cười, vẻ mặt không lạnh lùng lắm nhưng suy ra vẫn là điệu dáng xa cách.

“La tổng quá khen rồi, tôi vẫn còn trẻ, nhiều điều vẫn cần phải học hỏi các vị tiền bối như ngài.”

“Thôi thôi, không nhắc đến mấy chuyện làm ăn của mấy người nữa. Hôm nay chúng ta gặp mặt Tiểu Tịch mà.”

“La tổng, La phu nhân, con là Hàn Tiểu Tịch, đáng lẽ ra con phải đến chào hỏi hai người từ bốn năm trước rồi, nhưng, con gặp một sự cố, đến giờ mới có dịp thăm hỏi, xin hai người thứ lỗi ạ.”

“À, à ta nghe Tử Hiểu nói về chuyện đó rồi. Không trách con được, không trách con được.”

La phu nhân thoáng qua vẻ đau lòng, bà cũng đã biết sự cố mà cô nhắc đến là gì rồi, đứa bé này, cũng cực khổ, đáng thương quá rồi.

“Cũng đã nói trước là nhận con làm con gái nuổi rồi, còn La tổng, La phu nhân gì nữa, gọi hai ta là ba mẹ.”

Câu này là La lão gia nói, khiến cho hai vợ chồng Hạ Thiên Vũ thoáng ngơ người, dù gì thì ai cũng nghĩ, chuyện này sẽ do người như La phu nhân nói ra chứ không phải người lạnh lùng lại có chút tự cao, nghiêm khắc như La lão gia nói. Ngay đến cả La Tử Hiểu ngồi bên cạnh cũng trợn mắt lên nhìn. Chỉ có La phu nhân vẻ mặt vẫn thấp thoáng nụ cười hiền dịu, không chút ngạc nhiên, như thể đã dự đoán từ trước.

“Sao? Gọi ba mẹ cũng khó lắm à?”

Thấy Hàn Tiểu Tịch ngơ ngơ ngẩn ngẩn, mãi không nói lên được chữ nào, La lão gia thúc giục. Thực ra, trước đây, ông thích có con gái hơn. Nhưng chẳng biết tại sao, sinh ra đứa con đầu lòng là La Tử Hiểu lại là con trai, ý định của ông là tiếp tục sinh, bao giờ có con gái mới thôi, nhưng La phu nhân lại bị khó sinh, lần trong phòng sinh đó, bà ấy đã dọa ông hết hồn một trận, cũng vì vậy mà không dám để La phu nhân mang thai nữa.

Cũng còn một sự thật nữa. La phu nhân chính là người chơi khá thân với Triệu Nguyệt Ảnh, từ khi Hàn Tiểu Tịch còn nhỏ, hai vợ chồng La lão gia đã gặp qua cô vài lần, ấn tượng về cô bé con nhỏ nhỏ đáng yêu lại thông mình lanh lợi, trên môi luôn nở một nụ cười còn tươi hơn hoa mùa xuân luôn khắc sâu trong lòng cả hai người.

La lão gia trước đó có ý định muốn nhận nuôi một bé gái, nhưng lại không có đứa nào vừa ý ông. Theo ông nói, cô bé đó phải có nước da trắng, qua trọng hơn, đôi mắt phải sáng, phải có hồn, như vậy mới tốt cho số mệnh của những người xung quanh, những người tốt với nó.

Cho đến khi gặp Hàn Tiểu Tịch, ông mới nhận định được, cô chính là đứa bé ông luôn mong ước. Ngay đến cả La phu nhân cũng rất thích cô. Chỉ là, cô là ai chứ? Là đại tiểu thư của Hàn gia, một tập đoàn như La thị sao có thể nhận nuôi cô được.

Cho tới khi, La Tử Hiểu nói muốn theo đuổi cô. Hai vợ chồng cũng không trông đợi gì, bởi vì cả hai đều biết, một người như Hàn Tiểu Tịch sẽ không thích thằng con trai trời đánh nhà mình.

Rồi tới hơn một tháng sau, La Tử Hiểu lại gọi về một lần nữa. Nhưng tin tức lần này khiến cho La lão gia cùng La phu nhân vui mừng suốt hơn một tuần lễ. Thằng con trời đánh kia nói rằng đã nhận Hàn Tiểu Tịch là em gái, muốn về ra mắt với hai người.

Nhưng đợi mãi, đợi mãi, lại chẳng có tin tức gì. Rồi bốn năm sau, La Tử Hiểu lại đem đến một kinh hỉ khác, nhưng kèm với đó là câu chuyện xảy ra bốn năm trước, câu chuyện khiến người ta đau lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.