Hàn Tiểu Tịch vờ như không nhìn thấy nét mặt kia của Hàn Lãnh Hải, sảng khoái gật đầu:
“Được, nếu ba đã nói vậy, ngày mai con sẽ trở về nhà. Trước đây không lập tức trở về, vì con sợ cửa nhà họ Hàn cao quá, con bước không qua.”
Chu Bạch Liên ngồi xuống chiếc ghế trống bên cạnh, định vươn tay nắm lấy bàn tay đang đặt trên ghế của cô, nhưng Hàn Tiểu Tịch lại nhanh hơn, cô dùng bàn tay đó, lấy một chiếc khăn tay từ trong túi ra, lau đi nước mắt của Hàn Đồng Tư trên người mình. Có trời mới biết, cô đang cảm thấy cực kỳ kinh tởm đây.
Cánh tay của bà ta ở giữa không trung, không có điểm đặt xuống, Chu Bạch Liên ngại ngùng thu tay về, sau đó cất giọng dịu dàng:
“Tiểu Tịch, mấy năm qua con ở đâu? Sao không chịu về nhà? Con đang làm gì? Sống có tốt không? Dì nghe nói, mấy cô gái trẻ như con một mình ngoài xã hội phức tạp kia thường sẽ sa vào những chuyện tồi tệ. Con có biết không, ba con rất lo lắng cho con đấy.”
Hàn Tiểu Tịch không khỏi cười lạnh trong lòng. Chu Bạch Liên bốn năm không gặp, trình độ diễn kịch của bà ta lại lên một tầm cao mới rồi. Nếu như là khi cô còn nhỏ khoảng mười mấy tuổi, có lẽ nghe được những câu như này, chắc chắn cô sẽ rất cram động, còn không kìm được mà rơi nước mắt rồi. Chỉ là, những lời này lại xuất phát từ miệng của Chu Bạch Liên, ngoài cảm giác ghê tởm và buồn nôn ra, cô không có bất cứ cảm xúc nào khác.
“Đương nhiên là rời khỏi gia đình sẽ sống không tốt rồi. Nhưng con luon luôn là ngoại lệ. Mấy chuyện tồi tệ sao? Chưa đi làm gái mại dâm, chưa phải làm việc ở phố đèn đỏ là được rồi chứ? Bốn năm qua con ở đâu, ba, ba còn rõ hơn con nữa mà.”
Hàn Lãnh Hải chưa kịp nói gì, Hàn Đồng Tư đã tranh lời:
“Chị, chị về nhà rồi tới công ty làm việc nhé? Bên cạnh em còn đang thiếu một trợ lý, chị chưa có kinh nghiệm, hay là đến đó làm thử trước đi.”
A? Làm trợ lý cho phó tổng giám đốc? Quả thực là một chuyện vô cùng tốt, chỉ là, cô chỉ xứng là trợ lý cho Hàn Đồng Tư sao? Xin lỗi, thay vì phí thời gian cho một kẻ như cô ta, cô thà ở nhà lăn giường cùng ông xã nhà mình còn hơn.
“Có lẽ không thể được rồi. Tôi vẫn đang đi học, chưa thể đi làm ở một công ty lớn như tập đoàn Hàn thị được. Hàn đại tiểu thư, xin thứ lỗi, tôi cũng không có hứng thú với việc làm trợ lý của cô.”
“Được rồi, cứ quyết thế đi, cũng sắp tới giờ cử hành hôn lễ rồi, con ra ngoài trước, ta cùng Liên liên chuẩn bị nốt vài chuyện rồi sẽ bắt đầu buổi lễ.”
Hàn Lãnh Hải nhàn nhạt lên tiếng, ông ta không muốn nhắc tới chuyện công việc ở đây, hoặc rõ hơn, ông ta không có ý định cho Hàn Tiểu Tịch bước chân vào Hàn thị. Ý nghĩ của ông ta từ bốn năm trước đã là bồi dưỡng cho Hàn Đồng Tư, tương lai cô ta trưởng thành, sẽ liên hôn cùng một thiếu gia của tập đoàn lớn mạnh khác, ví dụ như... Hạ thị, sau đó sẽ dùng Hàn Thị làm của hồi môn cho cô ta. Quả là một tính toán tuyệt vời, một nước cờ không chỗ chê, thực sự rất hoàn hảo. Chỉ là, người tính không bằng trời tính...
“Được. Vậy con đi trước.”
Hàn Tiểu Tịch đứng dậy, phủi phủi lại vạt váy trước, thonh thả bước đi, trên miệng nở một nụ cười khinh bỉ, thấp thoáng tia phức tạp sâu trong đáy mắt.
Một nhà ba người còn lại, nhìn theo bóng cô, trong lòng đều tồn tại suy nghĩ, tính toán riêng của mình. Thế nhưng, tâm địa đen tối, có bao giờ nghĩ được chuyện gì tốt đẹp không?
Hạ Thiên Vũ thấy cô ời đi đã lâu, có hơi sót ruột, toan đứng dậy đi tìm thì lại thấy thân ảnh quan thuộc xuất hiện ở ngay trước mắt mình. Anh đi tới, nắm lấy tay cô, chưa kịp nói gì thì đã bị cô kéo đi. Cô đưa anh tới sau một mỏm đá, có thể che khuất tầm mắt của những người phía bên hội trường kia.
Buông tay anh ra, cô tự mình leo lên đó, ngồi xuống, rồi lại đưa mắt nhìn anh, ý muốn anh ngồi cùng trên đó. Hạ Thiên Vũ cũng không chậm chễ, nhẹ nhàng leo lên, ngồi bên cạnh cô. Đặt một cánh tay lên vai cô, dùng lực một chút, kéo gần khoảng cách giữa hai người.
“Anh yêu, anh còn nhớ hồi học cao trung không? Cái lần mà được đi trải nghiệm ấy, chúng ta cũng tới biển chơi.”
Hàn Tiểu Tịch hơi nghiêng đầu, dựa vào bả vai rộng lớn của anh, giọng nói dịu dàng, ấm áp, tầm mắt dõi về phía xa, hoàng hôn sắp buông xuống rồi, từng tia nắng chói chang ban nãy đã tắt dần, nhường lại cho một màu ửng hồng nơi chân trời xa xa.
“Nhớ.”
Chỉ cần là chuyện có hình bóng của cô, đến giờ, anh vẫn không hề quên, bất cứ chi tiết nào, anh đều ghi nhớ.
“Anh còn nhớ anh từng nói với, khi em muốn anh hát ấy, anh nói...”
“Anh chỉ hát cho bạn gái anh nghe.”
Nghe anh bổ sung câu sau, cô gật đầu, hơi mỉm cười rồi giở giọng làm nũng:
“Em là vợ anh rồi, hát cho em nghe đi, em rất tò mò giọng hát của anh đó. Xem nào... 21 năm rồi, em chưa nghe anh hát bao giờ.”