Thanh Xuân Không Nuối Tiếc

Chương 159: Chương 159: Chương 157




Chu Bạch Liên kinh suyễn hét lên một tiếng, dọa cho cả Hàn Đồng Tư ở phòng bên cạnh cũng chạy vội ra ngoài. Vẻ mặt cô ta hốt hoảng, nhìn thấy mẹ mình đang chật vật như kia, cũng hỏi:

“Mẹ, sao thế này?”

Lúc này cũng chẳng có người ngoài ở đây, Chu Bạch Liên liền gắt lên:

“Đứa con hoang này dám ném cái khăn gớm ghiếc này lên người mẹ. A! Kinh tởm, bẩn quá!”

Đôi đồng tử màu đen của cô tối lại, vẻ mặt lạnh lùng, lên tiếng:

“A? Con hoang? Cũng chẳng biết là nên nói ai. Kinh tởm? Bẩn quá? Đấy là cảm giác mà bà đem lại cho tôi đấy, Hàn phu nhân. Nhân cách của bà khiến tôi chỉ con mẹ nó muốn nôn thôi.”

Hàn Tiểu Tịch thực sự bị chọc tức, tuy nhiên rõ ràng là đang mắng người, nhưng từng lời nói trong miệng cô đều như một câu nói bình thường mà thôi.

Hàn Đồng Tư nghe vậy, biểu cảm trên mặt trở nên vặn vẹo, chẳng phải cũng đang ám chỉ cô ta sao? Chu Bạch Liên cũng không nghĩ rằng cô sẽ đáp trả lại như vậy, nhất thời ngơ người, không phản bác lại được câu nào.

Cuối cùng, vẫn là Hàn Tiểu Tịch lên tiếng trước, thanh âm lạnh nhưng lại bình tĩnh đến lạ thường:

“Sau này hai người đừng tự tiện tới gần phòng tôi.”

Quay người trở lại để tiếp tục công việc, nhưng bỗng nhiên cô dừng lại, nhìn về phía hai mẹ con đứng ở ngoài cửa, bổ sung thêm:

“Bởi vì mùi rất nặng.”

Bệnh sạch sẽ của cô không phải nhẹ đâu, lại sống cùng Hạ Thiên Vũ một thời gian, không chỉ bệnh sạch sẽ, ngay cả chứng OCD cũng mắc phải rồi. Nói xong, cũng chẳng thèm quan tâm đến hai người họ, ‘rầm’ một tiếng, cửa đóng lại.

Đến chiều muộn, Hàn Lãnh Hải trở về nhà, Chu Bạch Liên khi ấy đang ngồi trên ghế salon, thấy ông ta bước vào thì viền mắt trở nên đỏ ửng, thấp thoáng ánh nước ở bên trong, khiến người ta không khỏi cảm thấy đáng thương. Hàn Lãnh Hải luống cuống ngồi xuống bên cạnh,, đưa tay ôm lấy bà ta, lo lắng hỏi:

“Liên Liên, em sao vậy? Có chỗ nào không khỏe sao?”

Hàn Tiểu Tịch lúc đó vừa đi xuống lầu, lại thấy cặp vợ chồng ôm nhau ân ân ái ái, cũng không dám nhìn thêm, chỉ sợ bị đau mắt. Bước nhanh đến phòng bếp, pha một cốc hồng trà. Nhưng đúng lúc đó lại nghe thấy tiếng nức nở có phần run rẩy của Chu Bạch Liên:

“Ông xã, hình như... hình như Tiểu Tịch vẫn không thích em, hôm nay... hôm nay...”

Hàn Lãnh Hải nhíu mày, đến cả động tác pha trà của Hàn Tiểu Tịch cũng khựng lại, sau đó cô cười nhạt, nụ cười khinh bỉ cùng chế giễu.

“Hôm nay làm sao?”

Nhìn Chu Bạch Liên bộ dạng ấm ức ở trong lòng mình, Hàn Lãnh Hải lạnh giọng hỏi, thanh âm như bắt buộc bà ta phải nói ra.

“Em... không, em không nói được. Như vậy... chẳng phải là đang nói xấu Tiểu Tịch trước mặt anh sao? Em không thể làm như vậy được.”

Ngay lúc mà Hàn Lãnh Hải như sắp không còn kiên nhẫn nữa, thì tiếng bước chân của Hàn Đồng Tư từ trên truyền tới, sau đó cô ta cất cao giọng:

“Mẹ, sao mẹ phải giấu chuyện này chứ? Ngày hôm nay rõ ràng là chị Tiểu Tịch sai mà. Nếu mẹ không muốn nói, vậy thì để con nói.”

Hàn Lãnh Hải cùng Chu Bạch Liên ngẩng lên nhìn cô ta, trong ánh mắt của ông ta thoáng qua tia dịu dàng, thanh âm cũng trở nên ấm áp:

“Vậy con nói đi.”

Hàn Đồng Tư đang định mở miệng nói chuyện thì một tiếng nói khác đã truyền tới, cắt ngang cô ta.

“Hôm nay con dọn phòng, đúng lúc Hàn phu nhân cao quý của ba đứng ở cửa phòng con, lúc giặt khăn, con trượt tay, thế là cái khăn lau kia bị quăng đi, nghĩ cũng không biết tại sao, lại rơi trúng đầu Hàn phu nhân. Nhưng con cũng đã nói, con không cố ý, con cũng xin lỗi rồi. Vậy mà Hàn Đồng Tư, cô còn định nói gì mà tôi sai chứ?”

Giọng nói của cô đặc biệt nhẹ nhàng, như đang giải thích một chuyện rất bình thường, và cũng như đang nói một sự thật hiển nhiên, lại càng giống như Hàn Đồng Tư đang định vu oan cô.

“Chị... chị rõ ràng còn nói, chị chỉ cố tình, còn nói em và mẹ khiến chị buồn nôn, chị... sao chị lại có thể như thế?”

Hàn Đồng Tư thút thít, giọng điệu như sắp khóc òa, cô ta cắn môi dưới, vẻ mặt ủy khuất đến cùng cực. Ấn đường Hàn Lãnh Hải ngày càng đen lại.

“Hàn nhị tiểu thư, cô sao có thể vu không tôi một cách trắng trươn như vậy? Cô có bằng chứng rằng tôi nói như vậy không? Nếu cô không thích tôi ở lại Hàn gia này, vậy thì tôi sẽ lập tức chuyển đi, không để cô phải khó chịu nữa?”

Chu Bạch Liên ngày càng cảm thấy không ổn, đưa tay kéo góc váy của Hàn Đồng Tư, như muốn cảnh báo cho cô ta nên dừng lại ở đây. Cũng may Hàn Đồng Tư thực sự hiểu dụng ý của bà ta, liền im lặng, không nói câu nào nữa.

Hàn Lãnh Hải nghe cô nói như vậy, lại thêm sự trầm mặc của mẹ con Chu Bạch Liên, biết mình chẳng còn lý do nào để mắng Hàn Tiểu Tịch nữa, đành ho khan hai tiếng rồi nói:

“Thôi được rồi, nếu đã là vô tình thì xin lỗi là được. Tư Tư, sau này phải biết trước biết sau, đừng tùy ý như thế nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.