Thanh Xuân Không Nuối Tiếc

Chương 165: Chương 165: Chương 163




Chẳng mấy chốc, xe đã dừng trước cửa quán cà phê. Hàn Đồng Tư thanh toán tiền rồi bước xuống xe. Vừa mở cửa đi vào, đã thấy một thân ảnh cao lớn ngồi ở chiếc bàn trong cùng. Là nơi khuất tầm nhìn nhất, nhưng lại khiến người ta không thể không chú ý.

Nhìn thấy người đàn ông này, trong lòng Hàn Đồng Tư tràn ngập sự chua sót. Cô ta cũng đã thầm thương Hạ Thiên Vũ ngay từ lần đầu gặp mặt, chỉ là, cô ta đến quá muộn, muộn hơn Hàn Tiểu Tịch 14 năm, chính vì vậy mà đã bỏ lỡ thời điểm để tiến vào trái tim anh.

- Nếu như… nếu như em cũng xuất hiện cùng thời gian với Hàn Tiểu Tịch, liệu sự lựa chọn của anh… có thay đổi không?

Ban đầu, Hàn Đồng Tư cảm thấy ghen tị. Vì cớ gì mà Hàn Tiểu Tịch lại có được một người bạn trai hoàn hảo đến vậy? Gần đây ở cùng cô ấy nhiều hơn, cuối cùng cô ta cũng nhận ra. Thực ra, hai người họ là cùng một dạng người, đều… đều hoàn hảo như nhau, chỉ là khiếm khuyết về tình cảm mà thôi. Cũng chỉ có hai người họ mới có thể đem đến hạnh phúc cho nhau.

- Em bội phục, bội phục sự tin tưởng giữa hai người, bội phục sự hạnh phúc mà có lẽ rất lâu, rất lâu về sau em vẫn không thể có được.

Thu lại những biểu cảm, tâm tình không nên có. Hàn Đồng Tư sải bước về phía Hạ Thiên Vũ. Anh ngước mắt lên, ánh mắt lạnh nhạt, bình thản, thật giống với Hàn Tiểu Tịch.

“Hạ tổng, muộn thế này rồi còn gọi anh ra đây, thực xin lỗi.”

Hạ Thiên Vũ nhấp một ngụm cà phê, sau đó chậm rãi trả lời:

“Chuyện quan trọng tôi sẽ không cảm thấy phiền, mà liên quan đến Tiểu Tịch là chuyện quan trọng.”

Hàn Đồng Tư cố áp chế cảm giác chua sót trong lòng xuống, cô ta ngồi xuống đối diện, cất giọng trầm trầm:

“Tôi biết mình sai rồi, tôi muốn chuộc lỗi với chị ấy.”

Hạ Thiên Vũ nhướng mày nhìn cô ta, hỏi:

“Cô muốn nói với tôi chuyện này?”

Ánh mắt Hàn Đồng Tư kiên định:

“Đúng vậy.”

Không đợi Hạ Thiên Vũ hỏi, cô ta bắt đầu kể đầu đuôi câu chuyện xảy ra bốn năm trước cho anh nghe. Sau cùng, chốt hạ bằng một câu:

“Tôi muốn nhận lỗi với chị ấy, nhưng tôi sợ chị ấy sẽ chán ghét tôi hơn. Anh có thể… giúp tôi không?”

Thực ra, chuyện tai nạn của Hàn Tiểu Tịch, chiều ngày hôm nay, kết quả điều tra Hạ Thiên Vũ đã nhận được rồi. Lúc đọc tin nhắn của Hàn Đồng Tư gửi đến, ánh mắt anh trầm xuống, nhưng vẫn quyết định đi, anh muốn xem xem, rốt cuộc, Hàn Đồng Tư này có thành ý không, hay đơn thuần chỉ là âm mưu.

Anh biết, nếu cô ta nói dối nửa lời, tài liệu mới điều tra ra kia, sẽ lập tức được gửi lên tòa. Nhưng sự thật lại trái ngược, Hạ Thiên Vũ nhận thấy, anh cần hỏi qua Hàn Tiểu Tịch. Cô là nhân vật chính, cô cần biết chuyện liên quan đến mình, cũng là để cô quyết định cho cuộc đời của mình. Hơn nữa, qua lời nói của cô gần đây, anh có cảm giác, cô đang dần có thiện cảm với cô em gái cùng cha khác mẹ này.

“Chuyện này, tôi khuyên cô nên nói thẳng với cô ấy. Thứ tôi không thể giúp thêm.”

Nói xong, Hạ Thiên Vũ đứng dậy, định rời đi. Nhưng cánh tay của anh lại bị Hàn Đồng Tư giữ lại, đôi mắt cô ta ngấn lệ:

“Em có thể hỏi anh một câu không?”

Không để Hạ Thiên Vũ trả lời, cô ta liền nói:

“Nếu không có chị ấy, nếu bốn năm trước chị ấy mất mạng trong vụ tai nạn đó, anh có thể thử yêu em không?”

“Nếu Tiểu Tịch mất trong vụ tai nạn đó, tôi đảm bảo với cô, người tên Hàn Đồng Tư sẽ không còn xuất hiện trên thế gian này nữa. Cô ấy có đi, tôi cũng sẽ giữ lại hình ảnh đẹp đẽ nhất của cô ấy mà sống một cuộc sống cô ấy mong muốn, một mình.”

Lần này, Hạ Thiên Vũ bước đi mà không bị ngăn lại.

Trước mắt nhòe đi, giọt lệ nóng hổi chảy dọc theo bên má của Hàn Đồng Tư. Rõ ràng đã biết được, anh sẽ trả lời là không, mà sao trái tim cô ta vẫn đau như vậy? Tại sao trong bao nhiêu cách từ chối, Hạ Thiên Vũ lại chọn những lời cay độc nhất để nói với cô ta, để từ chối cô ta.

- Nhưng như vậy cũng tốt, đã đến sau, mãi mãi vẫn là đến sau, không thương tiếc dập tắt hy vọng như anh cũng thật tốt, để em không phải mơ tưởng những thứ không thuộc về mình. Đến sau, đã là điều chắc chắn rồi, vậy thì tình cảm này, em sẽ buông xuôi, sẽ không tơ tưởng đến anh nữa. Điều em có thể làm cho anh, chính là chúc anh hạnh phúc với sự lựa chọn của mình.

Đêm đó, Hàn Tiểu Tịch không ngủ ngon giấc, khi tỉnh lại, thấy bên cạnh trống trơn, nhưng hơi ấm vẫn còn lưu lại. Cô ngồi dậy, bật đèn lên, không thấy bóng dáng Hạ Thiên Vũ đâu. Cô âm thầm nhíu mày. Đêm hôm khuya khoắt, bắt cô phải nhảy từ tầng hai xuống để ngủ cùng anh, vậy mà giữa đêm lại bỏ đi đâu nữa.

Vừa đi xuống cầu thang, cô nhất thời bị hoa mắt, bước chân bị hụt, liền mất thăng bằng, hét lên một tiếng, nhưng rồi, thứ cô ngã lên lại mềm mềm.

“A… ông xã… ma…”

Chẳng biết cô kêu loạn xạ cái gì nữa. Hạ Thiên Vũ nhấc cô đứng lên, ôm lấy thân thể đang run lên từng cơn của cô. Cúi đầu, nhanh, chuẩn, chính xác nhắm vào đôi môi đang gọi hai tiếng ‘ông xã’ kia, ngậm lấy, hôn sâu.

Hàn Tiểu Tịch một phen kinh hồn bạt vía, lăn mấy bậc cầu thang, bây giờ cả người cô đau nhức, ấy vậy mà còn bị ôm hôn cuồng nhiệt quá sực chịu đựng như này. Nhưng cũng chẳng còn sức phản kháng, đành mặc kệ anh.

“Em… em đau chân…”

Bế cô trở về giường, lúc này mới thấy rõ. Không chỉ chân bị sưng, mà trên cái trán của cô cũng sưng lên một cục, trong mắt Hạ Thiên Vũ là… đặc biệt đáng yêu. Nhưng bà xã vừa ngã xong, anh cũng đau lòng.

“Để anh gọi Bạch Doanh Trần tới.”

Đầu dây bên kia chậm rì rì mới bắt máy, giọng điệu như muốn ăn tươi nuốt sống Hạ Thiên Vũ:

“Nửa đêm nửa hôm gọi cho tôi có việc gì? Tôi không lấy được vợ là do cậu đấy!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.