Bạch Doanh Trần nhìn cô như này, trong lòng như thắt lại. Một lúc sau, mới hỏi cô:
“Vây… ‘anh ấy’ ở đây là ai?”
Lý Vân Ca ngước đôi mắt đỏ hoe nhìn anh, giọng nói run run:
“Anh ấy tên là… Bạch Doanh Trần. em thực lòng rất rất thích Bạch Doanh Trần.”
Dường như cô đang cố thuyết phục bản thân mình rằng, rượu vào lời ra, tất cả là do rượu trong người khiến cô ăn nói linh tinh. Ngày mai, sau khi tỉnh lại, mọi chuyện lại về chỗ cũ. Bạch Doanh Trần vẫn là Mặt trời mà cô mãi mãi không thể với tới. Còn cô, Lý Vân ca, vẫn là một cô em gái không hiểu sự đời, không tim không phổi.
Nhưng, dường như mọi chuyện thoát khỏi tầm kiểm soát của cô rồi. Lúc này, Bạch Doanh Trần đang đè cô trên ghế sô pha, nụ hôn mãnh liệt như muốn nuốt trọn cơ thể cô vào trong anh. còn quần áo của cô, đã bị kẽo lên kéo xuống, hở da một mảng da thịt.
“Ưm… ưm…”
Đầu lưỡi của Bạch Doanh Trần thừa lúc cô há miệng hít không khí mà tấn công vào khoang miệng nồng nặc mùi rượu thơm tho của cô, quấn chặt lấy đầu lưỡi cô, rồi mút mạnh, dây dưa không dứt.
“Vân Ca, thực ra, anh cũng thích em, anh thích em 10 năm, 10 năm rồi.”
Lý Vân Ca như thoát khỏi cơn say sau khi nghe câu nói của anh, gương mặt cô lộ ra vẻ ngạc nhiên, bất ngờ. Bên tai cô như vọng lại tiếng nói của Bạch Doanh Trần: “Vân Ca, thực ra, anh cũng thích em, anh thích em 10 năm, 10 năm rồi.”
“Nhưng anh còn chị Như Tuyết, anh là vị hôn phu của chị ấy, anh là người sắp kết hôn rồi, em không thể… không thể phá hoại hạnh phúc của người khác.”
Giọng cô ngày càng khàn đặc, sự hốt hoảng không thể che giấu được.
“Bạch gai và Thịnh gia đã hủy hôn rồi, chỉ là lo nghĩ đến giá cổ phiếu của hai tập đoàn mới không công bố ra bên ngoài mà thôi.”
“Thật sao?”
“Không một lời nào là giả hết.”
Bạch Doanh Trần kiên định trả lời.
Thực ra, hủy hôn đã là chuyện của ba tháng trước rồi. Lý do là, do anh vô tâm với Thịnh Như Tuyết, công việc bận rộn, không thể đi hẹn hò với cô ấy, khiến cô ấy tìm được một người khác phù hợp hơn, đối tốt với cô ấy hơn, thấu hiểu cô ấy hơn, và thật lòng yêu thương cô ấy hơn anh. Thịnh gia là phía yêu cầu hủy hôn. Nhưng cũng không vì vậy mà mối quan hệ tốt đẹp của hai nhà Bạch – Thịnh bị rạn nứt. Bởi vì, anh cũng không thích Thịnh Như Tuyết.
Còn về phần Lý Vân Ca. Anh nghĩ cô luôn luôn chỉ coi anh là anh trai, chính vì vậy, tình cảm gần như là chấp niệm kia vẫn bị anh áp chế xuống, cất giấu ở một góc trong trái tim. Chỉ lặng lặng gặm nhấm nỗi đau đơn phương một mình, lẳng lặng ngắm nhìn nụ cười của cô, bảo vệ cô, yêu thương cô, nhớ nhung cô… Lại không ngờ rằng, không phải mình anh thích cô, mà cô cũng thích anh.
Thử hỏi trên đời này, còn gì hạnh phúc hơn khi được người mình thích cũng thích mình. Tình cảm của mình được người đó đáp trả xem ra là điều may mắn nhất rồi.
“Anh Doanh Trần, em… em muốn anh.”
Bạch Doanh Trần sao có thể cưỡng nỗi sức hấp dẫn của cô, vẻ mặt này, phong tình đến thế, quyến rũ đến thế. Tóc cô hiện tại đã dài đến chớm vai, vẻ đẹp dịu dàng, nữ tính. Anh nói mà, cô gái mà anh yêu cho dù như thế nào cũng vẫn luôn xinh đẹp, luôn nổi bật.
Khi mà mê tình đạt tới cao nhất, tại thời điểm quan trong nhất thì… điện thoại của Bạch Doanh Trần vang lên. Nhìn thấy tên hiển thị trên màn hình, anh chỉ hận không thể phi tới trước mặt Hạ Thiên Vũ mà chỉ vào mặt anh ấy nói rằng: “Cậu có vợ thì ngon rồi! Bây giờ hãy để cho cẩu độc thân là tôi thoát khỏi kiếp cô đơn đi. Chuyện tốt của tôi sắp xong rồi, chỉ vì cậu mà phải ngừng lại. Cậu không biết một khắc đêm xuân đáng giá ngàn vàng sao? Đồ không có đạo đức gì cả.”
Khi trở về giường, thì phát hiện ra, Lý Vân Ca… ngủ mất rồi!
Bạn nhỏ Bạch Doanh Trần đáng thương của chúng ta đành phải cười khổ, đi vào nhà vệ sinh, tắm nước lạnh, áp chế dục vọng đang như lửa cháy bừng bừng kia xuống. Trong suốt thời gian đó không ngừng rủa Hạ Thiên Vũ đêm nay cũng không chạm đến vợ mình được.
Và chúc mừng bác sỹ Bạch, điều anh mong ước thành hiện thực rồi, bạn học Hạ của chúng tôi quả thực không được làm với Hàn Tiểu Tịch, nhưng ít ra vẫn đụng chạm thân mật nhiều hơn anh.
***
Sau khi Lý Vân Ca rời khỏi quán bar, Lục Tuyết Nhi vẫn ngồi trước quầy batender, liên tục rót rượu. Ý thức của cô ngày càng mơ hồ. Mấy tên công tử ăn chơi ở đó đã để ý tới cô từ đầu, lại thấy không có bạn đi cùng. Hai, ba tên đứng dậy, đi về phía cô.
“Em gái, uống rượu một mình không buồn sao? Hay để anh trai uống cùng em?”
Lục Tuyết Nhi giương đôi mắt mờ mịt nhìn ba người đàn ông trước măt. Vẻ mặt chúng cợt nhả, lộ rõ bản tính lưu manh. Cô cau mày:
“Đi ra, tôi không muốn nói chuyện với các anh.”
Một trong ba tên đưa tay lên, vuốt ve khuôn mặt cô. Hôm nay Lục Tuyết Nhi mặc một chiếc áo quây màu trắng, bên ngoài khoác thêm chiếc áo da lửng đen, kết hợp cùng chân váy đen và quần tất lưới. Cả người toát ra sự quyến rũ, khác hẳn phong thái dịu dàng, tao nhã mà nữ tính như ban ngày.
Lục Tuyết Nhi hất tay tên kia ra, ban nãy cô nhìn thấy, chính tên này giở trò lưu manh với nữ phục vụ ở đây, cũng chính bàn tay này sờ soạn thân thể cô gái kia, ấy vậy mà bây giờ lại chạm vào khuôn mặt của cô, điều này khiến cô cảm thấy kinh tởm, buồn nôn.
Nhưng hành động này lại chọc vào lửa nóng trong người tên đó. Hắn đứng dậy, giơ tay định đánh cô, miệng liên tục chửi bới:
“Con khốn nạn này, mày dám khinh bỉ lão tử đây sao? Con bitch!”