Thanh Xuân Không Nuối Tiếc

Chương 45: Chương 45




Khi cô ra khỏi cửa hàng, cũng đã đến giữa trưa. Thực phẩm cô mua đủ hết rồi, nên quay trở về, xắn tay áo lăn vào bếp nấu là được.

Mấy món ăn đơn giản cô cũng biết làm, vài món phức tạp một chút mới không biết. Tuy nhiên nấu ăn có thể học từ từ mà.

Kho một nồi thịt kho tàu, canh bí hầm xương, hai bát cơm trắng, vậy là xong bữa rồi. Thật ra, cô cũng không quá kén ăn, rất dễ nuôi.

Nghỉ ngơi một lúc, cô dùng máy tính, tạo một tài khoản QQ, sau đó gọi điện cho anh:

“Thiên Vũ, anh đang làm gì?”

“Sắp xếp đồ. Em ăn chưa?”

“Em ăn rồi, bên đấy đang là buổi tối đúng không?”

“Ừm, bên anh hơn bên đó 6 tiếng.”

“À, bây giờ em mới biết, vậy em có làm phiền anh không?”

Bên kia, anh ngồi xuống chiếc ghế bên bàn máy tính, bàn tay đang cầm một bức ảnh, khóe miệng hơi mỉm cười, giọng nói anh từ sau khi hẹn hò với cô cũng trở nên trầm ấm, dịu dàng hơn trước rất nhiều:

“Không, được nói chuyện với em, anh mong còn không được. Sao vậy?”

Cô ngập ngừng:

“Ừm thì anh tạo một acc QQ được không? Em muốn nhắn tin với anh, cứ gọi điện như thế này thực sự tốn rất nhiều tiền. Chúng ta có thể tận dụng mà.”

“Ừm, lát nữa anh sẽ lập. Em đang làm gì?”

“Nghỉ ngơi thôi, đến chiều em sẽ trang trí lại ngôi nhà này. Anh gửi lời cảm ơn đến dì Diệp giúp em nhé, cứ nói rằng em rất thích căn nhà nhỏ này.”

“Ừm, anh sẽ.”

“Vậy anh tiếp tục làm đi nhé. Em cúp máy đây, nhớ khi nào lập xong tài khoản QQ phải follow em nhé. Bye bye. Chụt”

Nói xong cô khẽ hôn gió anh một cái, sau đó tắt máy luôn. Anh thoáng ngẩn người, cô bé này, đáng yêu quá đi mất, chắc hẳn lúc này mặt lại đỏ hồng hết lên rồi.

Đúng như anh nghĩ, mặt cô lúc này đang nóng ran lên rồi, cũng chẳng biết tại sao khi nãy cô lại làm như vậy nữa. Dùng nước vỗ lên mặt, cô nhìn mình ở trong gương, lẩm bẩm:

“A ngại chết mất, sao lại làm thế? Tại sao? Tại sao? A mặt mũi của mình mất hết rồi…”

Để quên đi sự việc đáng yêu trong mắt người nào đó vừa rồi, cô quyết định sẽ trang trí nhà cửa sớm hơn dự định 1 giờ. Đầu tiên là sơn lại phòng khách, phòng ngủ, và nhà bếp. Cũng may là ngôi nhà này nhỏ, nên mỗi phòng cũng có diện tích vừa phải, không quá lớn. Một mình cô có thể làm được hết.

Sau khi sơn xong mấy bức tường này, cô cũng đã thấm mệt, nhưng sở thích của cô khá là dị, cô rất thích dọn dẹp nhà cửa, phòng ốc. Trước đây khi còn ở nhà, phòng của cô luôn là cô tự dọn dẹp, sắp xếp. Tự lập từ nhỏ trở thành thói quen, nên cô không thích nhờ vả hay dựa dẫm vào người khác.

Dù mệt nhưng cô lại cảm thấy vui vẻ, mà chỉ cần vui thì mệt đến đâu cô cũng chịu được. Thay rèm cửa, thay dra giường, thay vỏ của ghế sofa,… và mấy công việc lặt vặt khác xong. Cô đứng ở giữa cửa, đưa tay lên lau mồ hôi trên trán, nhưng ánh mắt đang ngắm nhìn thành quả lao động của mình thì sáng lên, trông cô lúc này mặc dù không trang điểm cầu kỳ, không quần áo diêm dúa, mà còn mặc bộ đồ không sạch sẽ lắm, nhưng cô vẫn đặc biệt xinh đẹp, vẻ đẹp nhẹ nhàng, dễ nhìn.

Căn nhà nhỏ này sau khi được trang trí trở nên đẹp hơn trước rất nhiều, trông có vẻ ấm cũng hơn, nhưng sự cô đơn hình như vẫn còn ở đâu đó. Mà cũng đúng thôi, một mình cô ở đương nhiên là cô đơn rồi.

Đến tối, sau khi tập vài bài yoga nhẹ nhàng, ăn cơm, tắm rửa, rồi đắp một chiếc mặt nạ để dưỡng ẩm cho da, nằm trên giường mở máy tính.

Cô đăng nhập vào QQ, đúng là anh đã lập một acc rồi, ngay sau đó còn follow cô nữa. Cô thấy anh đang offline nhưng vẫn nhắn cho anh một tin nhắn:

[Thật ngoan! Anh đang làm gì vậy?]

Không biết như thế nào, đúng lúc đó anh lại online, liền trả lời tin nhắn cô:

[Tất nhiên rồi, bạn gái đại nhân. Anh đang ngủ.]

Cô giật mình, ừ nhỉ, cô quên mất việc chênh lệch múi giờ, bây giờ bên cô là 21 giờ rồi, vậy thì bên anh mới là… mới 5 giờ sáng thôi. Cô vội nhắn lại:

[A, em xin lỗi, em quên mất, anh ngủ tiếp đi. Em không làm phiền anh nữa nhé.]

Cô cứ nghĩ rằng anh sẽ trả lời là ừm hay là được, nhưng không nghĩ anh sẽ nói:

[Em khiến anh tỉnh ngủ rồi, em phải chịu trách nhiệm với anh. Bây giờ nói chuyện với anh tiếp đi.]

[Anh dậy từ trước rồi đúng không?]

Làm gì có việc anh dậy sau 5 giờ cơ chứ, ban nãy cô quên mất. anh là một người dậy rất sớm. Ở bên kia, anh đưa tay lên sờ sờ vành tai, vẻ mặt chột dạ. Sao cô ấy lại nghĩ ra cơ chứ? Thôi cứ nhận đúng sự thật với cô ấy cũng được.

[Ừm, anh dậy được một lúc rồi, nhớ em nên định nhắn tin cho em, thì thấy có tin nhắn của em.]

[Anh được lắm, đợi em về xem có chỉnh được anh không?]

[(⊙o⊙) anh sẽ đợi ngày đó.]

[Cứ ăn chơi thoải mái đi, lúc em về về thì quỳ bàn giặt cho em.]

[Được thôi, em ngủ đi, muộn rồi. Anh phải đi ra đây một chút. Em ngủ ngon.]

[Vâng♡]

Gấp máy tính lại, ôm chiếc hộp đựng hoa vào lòng, kéo chăn lên, cô từ từ chìm vào giấc ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.