Cô gái kia đánh vào cái tay trắng nõn của cô, mắng:
Ahri cậu định bao giờ mới giới thiệu người bạn trai kia đây?
Cô cười cười:
Muốn ăn cẩu lương à? Andrea, cậu hãy kiếm được bạn trai đi, rồi tôi sẽ giới thiệu anh người yêu của tôi.
Không sai đâu, cô gái đang nói chuyện và có những cử chỉ thân mật kia chính là Andrea. Ngưòi bạn học kiệm lời trước đây.
Tình bạn phát triển từ đâu nhỉ? Chắc phải nói về ngày trời mưa đó. Ngày hôm ấy, bầu trời xuất hiện mây đen, Hàn Tiểu Tịch thấy vậy, liền cầm theo một chiếc ô nhỏ, cho vào cặp.
Hết tiết học buổi sáng, cô cùng Freya đi đến phòng ăn, trong lòng cô cứ thắc mắc mãi rằng, hôm nay tại sao Andrea không đi học. Mặc dù tính tình và cách ăn mặc hơi khác người, nhưng cô ấy vẫn đi học rất đều đặn, học lực cũng rất khá.
Cư nhiên cô lại đau bụng, nói một tiếng với Freya rồi chạy nhanh đến nhà vệ sinh. Trùng hợp đi ngang qua một khu nhà, nghe thấy tiếng nói chuyện vọng tới, cô không muốn quan tâm nhưng lại lại nghe thấy cái tên mà cô suy nghĩ suốt từ sáng đến giờ. Đó là một giọng nữ khá chói tai:
“Andrea, con mẹ nó, mày ăn mặc như đứa ăn mày như vậy mà còn muốn quyến rũ bạn trai tao à? Đồ không biết tự lượng sức mình, mày muốn nổi bật đúng không, muốn người khác chú ý đến mày nên mới cố tạo ra cái điệu bộ và ăn mặc khác người đúng không?”
Hàn Tiểu Tịch như quên luôn chuyện đau bụng, cô tiến lại gần nơi phát ra âm thanh, nhìn vào phía bên trong, đôi lông mày ngang nhíu lại. Khuôn mặt trở nên âm trầm. Andrea mà lại đi quyến rũ người khác? Chuyện gì vậy trời. Mặc dù tiếp xúc với cô ấy chưa lâu, nhưng với bản tính nhạy cảm và tỉ mỉ quan sát, cô có thể thấy, Andrea không phải hạng người như vậy.
Còn nữa, phong cách ăn mặc của cô ấy đúng là khác người thật, nhưng mỗi người một khiếu thẩm mỹ khác nhau, sở thích khác nhau, cô ấy thích mặc và để tóc như vậy thì cũng có sao. Nếu nói là muốn nổi bật, đâu cần phải làm như vậy.
Hơn nữa, Andrea nhìn bình thường có vẻ mạnh mẽ, thế nhưng hiện tại lại đang bị khoảng 5 - 6 nữ sinh khác vây quanh, còn mình thì nằm dưới đất, có vẻ như bị đánh hội đồng.
Cô không kìm chế được, cho dù Andrea bình thường lạnh lùng với cô, nhưng cô lại đặc biệt coi Andrea là bạn. Mà tính cô là kiểu mà đã coi ai là bạn, hơn nữa không làm hại gì đến cô, lạnh nhạt với cô cũng chẳng sao, cô vẫn sẽ đối tốt với người đó.
Bước nhanh đến chỗ Andrea đang nằm, khiến mấy người ở đó trợn mắt không tin vào mắt mình. Gì đây? Muốn bị ăn đánh hay sao mà lại dám phá hỏng chuyện tốt của bọn họ.
Một nữ sinh lên tiếng, giọng nói khó chịu:
“Này, cô là ai, dám xen vào chuyện của chúng tôi, cô không muốn sống nữa à?”
Hàn Tiểu Tịch không thèm ngẩng mặt lên, tiếp tục đỡ Andrea đứng dậy, ban nãy đứng ở xa, cô chỉ thoáng thấy cô ấy nằm ở đó, không nghĩ lại bị đánh nặng như thế này. Tay, chân, mặt đều toàn vết bầm tím, nổi bật khiến cô nhìn thôi đã cảm thấy đau rồi.
Nữ sinh kia thấy cô không trả lời, trở nên tức giận hơn:
“Cô bị câm à? Mau trả lời đi. Mà bỏ cô ta xuống, đừng có động vào người mà bọn tôi đang giữ.”
Đôi lông mày của cô càng nhíu chặt hơn, ánh mắt lạnh buốt chiếc thẳng vào người nữ sinh kia, giọng nói lạnh lùng vang lên:
“Người mà bọn cô đang giữ? Có gì để chứng minh không? Nếu không có vậy thì tôi sẽ kiện cô tội bắt giữ người trái phép, à còn nữa, tội hành hung chắc cũng nhẹ thôi nhỉ?”
Mấy nữ sinh khác đứng bên cạnh khẽ run rẩy trong lòng, đúng vậy, bọn họ tự ý bắt người, đã vậy còn đánh người ta thê thảm, như vậy cũng có thể kiện được. Nữ sinh được coi là cầm đầu kia như chẳng sợ gì, cô ta nói:
“Ôi tôi lại sợ cô quá cơ, tốt nhất cô đừng lo chuyện bao đồng, nếu bây giờ cô bỏ cô ta xuống, lập tức rời khỏi đây, vậy thì tôi sẽ coi như chưa từng gặp cô, cô cũng chỉ cần giả như không biết gì về chuyện ngày hôm nay, tôi chắc chắn sẽ tha cho cô. Nếu không…”
Cô ta liếc mắt nhìn mấy nữ sinh kia, ánh mắt đắc ý:
“Cô thấy đó, chúng tôi có một, hai, ba,… bảy, tám, chín người. Còn cô, ừm chắc không tính cô ta đâu nhỉ, đến đứng còn không đứng được, vậy là cô chỉ có một mình. Một chọi chín, khá thú vị đó, nhưng nếu cô to con hơn một chút thì chúng ta có thể thử nhưng…”
Cô ta quét mắt khắp người cô, lắc lắc đầu:
“Cô là búp bê phương Đông, với cơ thể nhỏ bé này của cô mà muốn đánh với 9 người to cao như chúng tôi, không biết tự lượng sức.”
Cô vẫn nhìn cô ta, ánh mắt vừa lạnh vừa sắc, còn có tia giễu cợt trong đó, khóe miệng nâng lên, nở một nụ cười khinh bỉ:
“Ồ vậy sao? Nhưng tôi rất có hứng thú với việc này đó, hay chúng ta cùng chơi thử nhé? Nếu tôi thua, tôi sẽ để Andrea lại hơn nữa sẽ để cho các cô đánh đập, sai bảo thoải mái. Nhưng nếu như tôi thắng, các cô, từng người một sẽ phải quỳ xuống, thành thật xin lỗi Andrea và làm sáng tỏ mọi chuyện mà vừa nãy các cô nói.”
Nữ sinh kia nhìn cô, ánh mắt như nhìn kẻ có bệnh:
“Cô chắc chứ?”
Cô kiên định:
“chắc chắn.”
“Vậy chúng tôi sẽ không nương tay đâu.”
Cô cười lạnh:
“Cứ tự nhiên.”