Thanh Xuân Không Nuối Tiếc

Chương 53: Chương 53




Cô vừa ra khỏi sân bay, liền gọi cho anh, anh nói địa chỉ của khách sạn mà mình đang ở, sau đó cô vội gọi xe đến luôn chỗ anh.

Xa cách nửa năm mà như nửa thế kỷ chưa gặp, cô cũng chẳng hiểu sao lại hồi hộp, lo lắng xen lẫn vui mừng. Xe dừng trước khách sạn. Xuống xe, cô bỗng thấy thấp thoáng hình bóng của một người.

Vội chạy nhanh đến, ôm chầm lấy anh từ phía sau. Cơ thể anh bỗng căng lên, rồi trở nên thả lòng, anh quay người lại, dang rộng cánh tay, siết chặt cô trong lòng mình.

Ôm nhau một lúc thật lâu, cả hai đều không để ý những người xung quanh đang nhìn mình. Mãi sau đó, cô mới từ từ ngẩng mặt khỏi lồng ngực ấm áp của anh, khẽ hỏi:

Nhớ em không?

Anh không trả lời, mà cúi xuống, phủ môi mình lên môi cô, cô cũng vui vẻ đáp trả lại anh. Một lát sau, khi mà khuôn mặt cô đã ửng hồng vì thiếu dưỡng khí, anh mới lưu luyến rời khỏi môi cô. Hương vị này thật ngọt ngào, là thứ mà anh đã ngày nhớ đêm mong. Anh ngắm nhìn cô thật lâu, cô bị anh nhìn liền cảm thấy ngượng ngùng. Cô chọc chọc ngón tay vào ngực anh, nói:

Về nhà thôi, ở đây lạnh.

Anh nghe cô nhắc mới nhớ rằng, hai người vẫn còn đang đứng ngoài sảnh chính của khách sạn. Ban nãy cảm xúc dâng trào quá độ, không kiềm chế được mà quên mất chuyện này.

Bây giờ cô càng ngại hơn, ở đây có bao nhiêu người đã nhìn thấy cảnh hai người thân mật rồi?

Anh cũng nhân ra cô đang ngượng, liền cầm tay cô kéo lên phòng anh. Mở cửa phòng, vừa bước vào trong, anh liền ép cô vào tường, một tay đóng cửa lại, một tay giữ sau ót cô, một lần nữa phủ xuống môi cô đôi môi lành lạnh của mình.

Hai người quấn quýt nhau đến hơn một giờ, sau đó mới lấy hành lý của anh và đến ngôi nhà nhỏ kia của cô.

Anh thoáng ngạc nhiên khi nhìn thấy căn nhà này. Trước đây, anh có đến Pháp một lần, là đi cùng Diệp Linh Hồng, khi đó ngôi nhà này cũng chẳng có gì nổi bật, cũng chẳng được trang trí, đơn giản là có nội thất để người khác biết là có người đang sống, còn nếu không thì chắc họ sẽ nghĩ đây căn bản là ngôi nhà chưa ai sử dụng, mới dựng lên thôi.

Còn hiện tại, trong nhà, mỗi một nơi dù là nhỏ nhất cũng đều mang đến hơi ấm của con người. Cô thấy anh thất thần liền hỏi:

Sao vậy? Không đẹp à? Dì Diệp nói em có thể tự trang trí, nên là em mới làm như vậy.”

Anh nhìn cô, ánh mắt đầy sự dịu dàng:

“Không, rất đẹp.”

Cô vui mừng:

“Thật không?”

Anh nhẹ nhàng đáp:

“Thật.”

Bữa tối do anh nấu, vì hôm nay cô phải ngồi máy bay hai chuyến nên cơ thể mệt rã rời, có muốn nấu cũng không được. Nhưng điều cô lo lắng là, liệu anh có biết nấu cơm không?

Nhưng, cô lo thừa rồi, trên bàn ăn, toán những món cô thích, lại khá phức tạp. Ngồi vào bàn ăn, cô như hồi sinh lại, gì chứ, ăn cơm là không thể qua loa được. Hơn nữa đồ ăn anh làm lại cực kỳ ngon.

Đang ăn ngon lành, cô bỗng có cảm giác bị nhìn chằm chằm, liền ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của anh đang đặt hết lên cô, còn bát cơm… hình như chưa được động vào một chút nào.

Cô trong miệng vẫn còn ngậm một miếng cơm lớn, má phồng lên, môi hơi chu ra, trông vô cùng đáng yêu. Đợi nuốt miếng cơm đó xuống, cô mới cau mày hỏi anh:

“Nhìn em làm gì? Ăn cơm đi. Nếu sắc đẹp có thể khiến anh no thì cứ tiếp tục, nhưng xin lỗi, xinh đẹp cũng không no được.”

Nói xong, cô gắp một miếng sườn xào chua ngọt lên, cắn một miếng rồi đặt vào bát. Thấy anh vẫn không động đũa, cô lại nói:

“Ăn cơm đi.”

Mắt anh đầy ý cười, rồi dùng đũa gắp lấy miếng sườn trong bát cô, đưa lên miệng ăn ngon lành. Cô thấy hành động của anh, mắt mở to, đỏ mặt quát anh:

“Đừng như vậy, mất vệ sinh lắm.”

Anh thờ ơ nhìn nói:

“Hôn cũng hôn rồi, ăn đồ của em thì có gì là mất vệ sinh chứ?”

Cô ngẫm nghĩ, ừm anh nói cũng đúng, hôn cũng hôn rồi mà.

Cơm nước xong xuôi, ngồi nghỉ ngơi để tiêu cơm. Cô lấy vài cuốn sách kinh tế ra đọc, còn anh thì cứ quấn lấy cô. Nào là ôm eo, rồi hôn môi, hôn má, cọ cọ mặt vào lòng cô… còn đâu nam thần lạnh lùng, cao ngạo đốn gục trái tim của nữ sinh nữa.

Lúc này, anh như trở thành một đứa bé bám dính lấy cô không chịu buông. Cũng phải thôi, xa nhau nửa năm, anh nhớ cô lắm rồi. Có thể đợi đến ngày gặp được gặp cô đương nhiên sẽ phải tận dụng mọi thời gian để ở gần cô, thân mật với cô hơn chứ.

Cô bị anh gây rối, không thể tập trung vào cuốn sách trên tay được. Cô đẩy anh cách xa mình ra một chút, để anh ngồi đối diện với mình, nghiêm túc nói:

“Anh sao thế? Đừng phá em nữa, em muốn đọc sách.”

Anh nhìn cô, vẻ mặt mất mát:

“Chúng ta xa nhau nửa năm rồi, sao em lại lạnh nhạt với anh thế?”

Cô trừng mắt với anh:

“Em lạnh nhạt với anh lúc nào? Do anh làm loạn đấy chứ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.