“Thiên Vũ, em về rồi…”
Hàn Tiểu Tịch vừa bước vào nhà, liền nhìn thấy bộ dáng anh mặc tạp dề màu hồng của cô, trên tay cầm một chiếc thìa nhỏ. Phòng bếp nhỏ của cô có một chiếc cửa sổ, ánh nắng chói chang đang hắt lên một nửa thân hình của anh, cô nhìn mà cảm thấy quá chói mắt. Nhưng việc anh đang nấu cơm còn khiến cô cảm thấy ngạc nhiên hơn.
Cô thay vội giày ra, rồi chạy vào trong phòng bếp. Hạ Thiên Vũ thấy cô đi vào, mỉm cười, nhìn cô với ánh mắt đong đầy tình yêu thương. Cô hí hoáy kiểm tra, may quá không có đồ gì bị hư hại hết.
Thấy cô không quan tâm gì đến mình, anh liền lên tiếng:
“Darling, em ra ngoài đi, một lát nữa là xong rồi.”
Cô nhìn anh với ánh mắt nghi hoặc, giọng điệu cũng như ánh mắt:
“Anh chắc chắn mình có thể làm được chứ?”
Hạ Thiên Vũ nghiêng mặt nhìn thẳng vào mắt cô, đáp:
“Anh không đáng tin đến vậy sao?”
Cô bị anh nói trúng tim đen, chột dạ đưa tay lên sờ sờ mũi, sau đó cũng không lừa mình dối người mà nói thật:
“Thì em lo anh không biết làm mà, nhưng anh không cần em giúp gì chứ? Thật sự?”
Anh không trả lời cô ngay mà cúi xuống, áp sát với khuôn mặt của cô. Hành động của anh khiến hô hấp của cô ngày càng dồn dập, tim của cô đập ngày càng nhanh, mặt cũng không tự chủ mà đỏ lên, cô theo phản xạ tự nhiên, nhắm hai mắt lại. Nhưng, mãi chẳng thấy gì, cô liền mở mắt ra, khuôn mặt điển trai của anh ở ngay trước mặt cô, còn kèm theo một nụ cười đối với cô lsuc này quả thật rất đáng ghét. Cô không thích nụ cười này, vừa lưu manh lại giống như thỏa mãn vì trêu chọc được cô vậy. Cô không phục, cái tính không cam chịu của cô bỗng trỗi dậy. Nhắm vào đôi môi đang cong lên kia, cô hung hăng cắn lên đó, khiến anh không kịp đề phòng mà kêu lên một tiếng.
Hàn Tiểu Tịch vui vẻ ôm miệng cười, đối lập với người nào đó đang đau đớn kia. Thấy anh như vậy chẳng hiểu sao cô lại cảm thấy cực kỳ đáng yêu nha. Thế nhưng, người ta có câu cười người hôm trước, hôm sau người cười mà đúng không? Ngay sau đó, cô liền bị anh nắm lấy cổ tay, cơ thể không kịp đề phòng mà bị ôm vào lồng ngực rắn chắc, cô giật mình hét lên. Nhưng tiếp đó, tiếng hét của cô lại biến mất giữa hai đôi môi quấn quýt với nhau. Khi đang nhắm mắt hưởng thụ sự dịu dàng lại có tính bá đạo trong nụ hôn ướt át này thì anh lại dùng răng cắn lên môi cô, tuy nhiên anh lại không nỡ khiến cô đau, hành động vẫn nhẹ nhàng chỉ gây nên một chút tê tê mà thôi.
Khi anh rời khỏi môi cô, cô liền trừng mắt nhìn anh, oán trách:
“Anh… anh bắt nạt em đúng không?” Sau đó đưa tay lên vuốt nhẹ cánh môi bị sưng lên của mình.
Nhìn hành động của cô, anh không nhịn được lại mỉm cười, sau đó nói:
“Là anh thỏa mãn nguyện vọng của em mà thôi, ban nãy chẳng phải em đã nhắm mắt trước sao?”
Cô bị anh nói mà tức đến nghẹn lời. Thẹn quá hóa giận, cô đẩy anh ra, quay người đi về phòng thay quần áo. Trước khi đi còn vứt lại một câu: “Nấu cơm nhanh lên, tiểu thư muốn ăn rồi.” Giọng điệu cô đặc biệt trẻ con, khiến anh không nhịn được mà bật cười, sau đó ngoan ngoãn quay lại nấu cơm.
Bệnh viện.
Mấy ngày nay, Lý Vân Ca không được đến làm phiền Hạ Thiên Vũ và Hàn tiểu Tịch, mà Freya cũng toàn phải tham gia mấy bữa tiệc nhàm chán của giới quý tộc, cô đơn buồn chán quá, cô mới nhớ ra mình còn một người nữa để làm phiền, mà người đó ngoài Bạch Doanh Trần ra thì còn ai cam tâm tình nguyện bị quấy nhiễu nữa chứ.
“Bạch Doanh Trần, anh sắp tan làm chưa? Mời em đi ăn cơm đi.”
Lý Vân Ca ngồi trong phòng làm việc của anh, một tay ôm bụng, một tay kéo kéo vạt áo blouse của Bạch Doanh Trần, miệng thì than đói. Anh cũng hết cách, cả ngày hôm nay cô đã ngồi ở bệnh viện với anh rồi, trừu một cuộc phẫu thuật 4 tiếng đồng hồ lúc sáng ra, từ chiều tới giờ, anh vẫn ở cùng cô, bữa trưa cũng ăn cùng nhau ở căng tin bệnh viện, quả thực nếu không có quá đông bệnh nhân, anh không muốn để cô phải ăn cơm ở đây một chút nào, đến anh còn thấy khó nuốt nữa là cô. Ấy vậy mà cô lại không hề than vãn, ăn một cách ngon lành, nhưng anh vẫn nói: “Tối nay anh đưa em đi ăn món ngon hơn nhé?”
Đối với một vị tiểu thư lại còn là cô con gái duy nhất, nhỏ tuổi nhất trong nhà, ai ai cũng đều yêu quý cô hết, đồ ăn đối với cô là chuyện nhỏ, có điều kiện mà, muốn gì chẳng được, đúng không? Thế mà chẳng biết tại sao, mỗi lần Bạch Doanh Trần nói đưa cô đi ăn cơm, hay chỉ cần ăn cùng với anh, cô sẽ cảm thấy cực kỳ vui vẻ, món ăn cũng tự nhiên trở nên ngon miệng hơn.
Cảm giác này, thật khó hiểu.
Gấp quyển bệnh án trên bàn lại, Bạch Doanh Trần đứng lên, cởi áo blouse ra, sau đó nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Lý Vân Ca một cách rất tự nhiên, giọng nói cực kỳ ấm áp:
“Được rồi, đi ăn thôi, anh cũng đói quá rồi.”
Hai người nắm tay nhau ra khỏi bệnh viện, Bạch Doanh Trần là bác sỹ ngoại quốc, lại thêm khuôn mặt đẹp trai, trình độ y thuật tài giỏi, nên cũng khá nổi tiếng trong bệnh viện. Lại càng phải nói, các nữ y tá, bác sỹ ở đây cũng có quá nhiều người là thầm thương trộm nhớ anh đi.
Thấy dạo này luôn có một cô gái đến đây, thêm cả hành động, cử chỉ thân mật, nhưng nghe không hiểu hai người họ nói gì. Mọi người trong bệnh viện đều nghĩ rằng, bác sỹ Bạch Doanh Trần đã có bạn gái.