Thanh Xuân Không Nuối Tiếc

Chương 106: Chương 106: Cuối cùng em cũng trở về rồi!




Những cánh hoa màu trắng, hồng, đỏ sẫm đan xen, đang thi nhau khoe sắc. Thời gian trôi qua, chớp mắt đã tới mùa hoa mận nở rồi. Từng bông hoa nhỏ nhắn dần bung lụa, dùng hết sức sống mà nó có để thể hiện rằng mình là bông hoa đẹp nhất.

Trong Hoa Lục Viện lại càng đẹp hơn, cây nào cây nấy đều có bông hoa xinh đẹp với những cánh hoa mềm mại lại kiên cường điểm xuyết cho màu xanh lá trông càng thêm nổi bật. Chỉ cần một trận gió nhẹ thổi qua, lại xuất hiện một cơn mưa hoa động lòng người.

Từng cánh hoa nhẹ nhàng quyện lại với gió trời, rồi lại nhẹ nhàng rơi xuống đất, không phát ra bất kỳ tiếng động nào, yên lặng nhưng lại không che được vẻ đẹp thanh thuần mà nó vốn mang trong người. Giống như Hàn Tiểu Tịch, cô nằm đó, yên bình đến lạ thường, nhưng dù cho có như vậy, nét đẹp trong cốt tủy của cô vẫn không hề bị che lấp.

Hạ Thiên Vũ mở cánh cửa sổ ra, những tia nắng nhè nhẹ từ bên ngoài chiếu rọi vào trong, chẳng mấy chốc, khắp căn phòng đã tràn ngập mùi nắng mới cùng với đó là mùi hương từ những chùm hoa mận bên ngoài.

Hương hoa mận ume rất thơm, là mùi thơm không quá nồng, cũng không quá nhẹ, cho dù có trồng nhiều như vậy, hương hoa vẫn ngọt ngào, vẫn tỏa ra mùi hương khiến người ta say đắm. Từ khứu giác, hương vị ngọt ngào đó ngấm dần vào từng sâu bên trong, dần dần thấm cả vào trái tim.

Ngắm nhìn khuôn mặt của cô, có thịt hơn một chút rồi, quả thực không uổng công anh chăm sóc cẩn thận, cuối cùng cũng có da có thịt rồi.

Làn da của cô đã khôi phục lại sắc hồng, anh vẫn luôn quan tâm đến da cô, chính vì vậy, nó được bảo dưỡng vô cùng tốt, đích thân anh làm những loại mặt nạ từ thiên nhiên cho cô, kết hợp cả mát – xa cũng như các loại mỹ phẩm cao cấp nhất.

Dáng người cô cũng đã mập hơn một chút, nhưng mập ở đây không phải là theo nghĩa tiêu cực, mà là thân hình cân đối, duy chỉ là không được mạnh mẽ cho lắm, giống như là cây hoa mai uyển chuyển, mềm mại.

Anh để cô ngồi dậy, tựa đầu vào vai mình, một tay đỡ lấy cơ thể nhỏ bé của cô, tay kia xoa bóp thân thể cho cô, giúp cô không bị mỏi mệt.

Bỗng nhiên, bàn tay anh chợt nóng hổi, cô lại khóc nữa rồi! Anh đưa tay lau đi giọt lệ kia, sau đó, nhỏ giọng nói:

“Đừng khóc, anh ở đây.”

- ---------

Hàn Tiểu Tịch lúc này không còn ở rừng cây bát ngát kia nữa. Cô đuổi theo bóng người kia, đi mãi đi mãi, cuối cùng lại tới một nơi. Nó giống như phân chia ranh giới, cô lại đang đứng giữa hai thế giới đó. Một bên là ánh nắng ấm áp, cùng với muôn hoa khoe sắc, tất cả màu sắc đều có ở đây, thế nhưng, trong lòng cô lại nói rằng, chỉ cần bước thêm một bước, co sẽ không quay lại được.

Bên còn lại là một bầu trời đen, không có màu sắc nào cả. Tất cả đều chỉ đơn thuần là màu đen. Thế nhưng trực giác lại mách bảo cô, cô phải chọn nó, đây là con đường duy nhất của cô.

Trong chớp mắt, hình anh với nụ cười như gió xuân của anh hiện lên bên nửa màu đen, cô không do dự gì nữa, liền chạy sang bên bầu trời màu đen đó, mặc kệ số phận, cô tin vào trực giác của mình.

Bước sang rồi mới nhận ra, đây không phải là thế giới màu đen, ánh sáng nơi phía cuối chân trời kia như ngọn lửa nhỏ trong đêm tối, nó soi sáng mọi thứ, thúc giục cô chạy về hướng đó. Một tiếng động lớn vang lên, cô ngoảnh lại, thế giới hoa cỏ đầy màu sắc kia sụp đổ rồi. Thật may, cô thầm cảm thấy may mắn.

Cô dốc hết sức chạy, càng chạy, ánh sáng kia càng lớn hơn, nước mắt cô bất giác rơi xuống, một dự cảm không nói nên lời xuất hiện.

Càng tới gần điểm sáng, một mùi hương ngọt ngào, thơm ngát càng rõ nét hơn. Cùng với đó cũng là sự ấm áp, thoải mái lan tràn khắp thân thể.

Cô muốn cảm nhận nhiều hơn, chỉ cần chạy đến điểm sáng kia, cô có thể biết được tất cả ngọn nguồn của chuyện này.

Phía sau, bóng tối ngày càng tới gần, nó như con quái vật bóng đêm nuốt trọn tất cả mọi thứ trong im lặng. Cô phải chạy nhanh hơn.

Điểm sáng ngay trước mắt rồi, cô đưa tay ra, chạm phải một thứ gì đó thật rắn chắc, lại có nhiệt độ ấm nóng. Cuối cùng, cô vẫn không thoát được, bóng tôi bao trùm lên cô. Thế nhưng lúc này cô lại nghe được một tiếng gọi quen thuộc:

“Darling, em tỉnh rồi?”

Là tiếng của Hạ Thiên Vũ, đúng vậy, là của anh, cô không nghe nhầm, không hề nghe nhầm. Cô cố mở mắt ra, cố tìm kiếm một chút ánh sáng nho nhỏ, nhưng vô dụng. Trước mắt cô là một dải đen không có lấy màu sắc nào khác. Chỉ là màu đen, màu của sự tuyệt vọng, màu của đau thương?

Cô có cảm nhận trực tiếp rồi, thế nhưng lại chẳng thể nhìn thấy được gì. Tại sao lại như vậy? Nỗi tuyệt vọng thoáng chốc đã lấp đầy tâm trí của cô. Ngay lúc này, cô lại cảm nhận được, một thứ mềm mại, lành lạnh áp xuống môi cô, nhẹ nhàng liếm mút, rồi hôn nhẹ.

Thế nhưng, cô gặp được anh anh rồi!

Darling, cuối cùng em cũng trở về rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.