“A!” Hàn Tiểu Tịch một tay ôm chặt lấy anh, một tay ôm đầu. Đầu cô rất đau, từ sau khi nhìn thấy mẹ cô toàn thân toàn là máu khi còn nhỏ, hiện giờ nhìn thấy một chút máu, cô sẽ cảm thấy hoa mắt chóng mặt, chân tay bủn rủn. Vậy mà hiện tại máu từ vết thương của anh chảy ra nhiều như thế, sao cô có thể bình tĩnh được. Nhưng, cô đang rất cố gắng, cô cố gắng kiềm chế sự khó chịu trong người xuống, lúc này cô không được hoảng loạn, lúc này cô cần phải bình tĩnh, đây là thời điểm anh cần cô nhất, cô không thể bỏ mặc anh được.
Chiếc hán phục trắng tinh của cô mới mấy phút trước vẫn còn toát ra khí chất thần tiên, vậy mà hiện tại lại bị nhuộm thành một màu đỏ thẫm. Khuôn mặt xinh đẹp của cô bây giờ như người vô hồn, ánh mắt thất thần, ngay cả khi sự đau đớn trong cơ thể cũng không hiểu hiện ra ngoài.
Tất cả mọi người đều hốt hoảng, đây là một sự cố có ảnh hưởng rất lớn, hơn nữa bây giờ còn có người bị thương, không rõ tình hình như nào, nhưng nhìn lượng máu kia đi, chắc chắn không nhẹ.
Đột nhiên, khuôn mặt của cô xuất hiện một biểu cảm, là sự hoang mang, lo lắng, cô hét lên: “Xe cấp cứu tới chưa?” Vừa dứt lời, có nhân viên của bệnh viện cầm theo cáng y tế bước nhanh tới. Họ nhanh chóng đưa anh đến bệnh viện. Hàn Tiểu Tịch cũng không quan tâm đến việc mình vẫn đang mặc bộ đồ dính đầy máu mà đi cùng luôn.
Khi anh được đẩy vào phòng cấp cứu, cô đứng bên ngoài, nhận thấy cơ thể run lên từng cơn, hình ánh mau me ban nãy lại không ngừng được mà xuất hiện, cô ôm lấy đầu mình, tự nhủ sau này sẽ đi khám để khắc phục hội chứng sợ máu này. Andrea vừa mới tới, thấy cô ngồi ở một góc, biểu hiện đau đớn như vậy, liền chạy đến, ôm lấy cô, an ủi:
“Không sao đâu, Hạ Thiên Vũ sẽ không sao đâu. Cậu đừng lo.”
“Tôi biết, anh ấy sẽ không sao, chắc chắn không sao, tôi còn chưa nghe anh ấy khen tôi hát hay và xinh đẹp mà.”
Giọng nói cô run run, bàn tay không tự chủ siết chặt lấy tà áo, lời này không biết là cô đang nói cho Andrea nghe hay đang tự an ủi chính mình nữa. Vài người đi qua, thấy cô một thân quần áo ướt đầy máu liền không nén được sự tò mò mà nhìn lâu hơn.
Không lâu sau, cửa phòng cấp cứu mở ra, bác sỹ hỏi: “Ai là người nhà bệnh nhân Hạ Thiên Vũ?”
Cô nhanh nhẹn đứng dậy: “Tôi, bác sỹ anh ấy có bị nặng lắm không?”
Bác sỹ lắc đầu: “Ban nãy có xảy ra tình huống khá nguy cấp, nhưng cũng rất may mắn. Cậu ấy bị Hemophilia (máu khó đông) nhưng trong máu dự trữ của bệnh viện có máu hợp với cậu ấy. Tạm thời không có ảnh hưởng đến tính mạng, não bị chấn động, cô hãy chuẩn bị tinh thần, có thể cậu ấy sẽ bị mất trí nhớ tạm thời.” Nói xong liền bước đi.
Cô lặng người, cô đã biết anh bị bệnh máu khó đông, từ nãy đến giờ chuyện cô lo lắng nhất là chuyện này, bây giờ biết được anh không sao, cô đã buông lỏng tảng đá trong người xuống. Thì bác sỹ lại nói, rất có thể anh sẽ bị mất trí nhớ tạm thời. Tâm trạng cô lúc này thật hỗn loạn.
Hạ Thiên Vũ được chuyện về phòng bệnh để theo dõi, Andrea giúp cô làm những thủ tục nhập viện, cô ấy chọn phòng vip, dù sao chút tiền này cũng không đáng là gì mà lại thoải mái hơn rất nhiều.
Hàn Tiểu Tịch ngồi bên giường, nắm lấy bàn tay không có độ ấm kia của anh, mắt không rời khỏi khuôn mặt đang ngủ của anh. Andrea có chút không đành lòng, cô nói với Tiểu Tịch:
“Hay là cậu trở về thay đồ đi, dù sao cậu ấy cũng chưa tỉnh. Tôi sẽ trông cậu ấy giúp cậu.”
Hàn Tiểu Tịch lắc đầu cự tuyệt: “Không, tôi không về, tôi phải chờ cho đến khi anh ấy tỉnh lại, anh ấy sẽ không mất trí nhớ đâu, đúng không?”
Biết không khuyên được, Andrea chỉ có thể gật đầu, cùng ở lại với cô. Khoảng hơn một giờ sau, cô nói rằng muốn ở riệng một chút, Andrea đành phải ra ngoài, dành lại không gian riêng cho cô.
“Thiên Vũ, anh mau tỉnh lại đi. Anh biết không, thực ra em đã thích anh từ trước khi anh tỏ tình rất lâu rồi. Cũng chẳng biết tại sao em lại thích anh nữa. Có lẽ do anh đẹp trai, có lẽ do anh học giỏi, có lẽ do anh là người hiểu em hơn chính bản thân em, anh biết em thích gì, ghét gì, biết được suy nghĩ của em, lại luôn bao che cho những hành động xấu của em… Em đã từng nghĩ, liệu sau này em và anh có thể bên nhau mãi mãi hay không. Anh thấy không, anh còn chưa cầu hôn mà em đã suy nghĩ đến việc lấy anh rồi, anh nói xem, em có quá dễ dãi hay không? Haiz, em còn có ý định cầu hôn anh cơ, bởi vì dù sao anh là người tỏ tình trước mà, em không thích là người bị động. Nhưng mà nếu như anh còn không chịu tỉnh lại, em thề em sẽ không cầu hôn anh, à không, em sẽ không thèm lấy anh nếu như anh không chịu tỉnh đấy.”
“Ơ, anh vẫn không chịu mở mắt ra nhìn em à? Chẳng phải trong mấy bộ phim sau khi nghe nữ chính bày tỏ tình cảm và đả kích như vậy, nam chính sẽ tỉnh lại hay sao?”
Cô chỉ biết thở dài một hơi, đưa bàn tay của anh lên ngắm nhìn, nhìn chiếc nhẫn xinh đẹp trên tay anh, cô không nhịn được, cúi đầu xuống đặt lên nó một nụ hôn. Cảm thấy ngón tay anh hơi động, lại thấy đôi lông mi dài mà bao người con gái mơ ước đang rung rung, cô bỗng cảm thấy có sự lo lắng đan xen với niềm vui.
“Cô là ai?”
Giọng nói anh trầm thấp, lạnh lùng, anh hỏi cô, như một người xa lạ, không quen biết gì hết. Nghe xong, cô đơ người một lúc, sau đó dùng ánh mắt không tin nhìn anh, tiếp đó, nước mắt thi nhau rơi xuống. Bộ dáng của cô lúc này giống như hoa lê đái vũ, xinh đẹp mà lại khiến người ta đau lòng.
“Anh mất trí nhớ thật à? Không thể nhưu thế được, anh mất trí nhớ rồi em cầu hôn ai? Có phải anh sẽ quên triệt để em, sau đó yêu người khác không? Anh sẽ không để ý đến em nữa đúng không?”
Cô đã bị kích động thật sự, không để ý gì mà khóc nức nở, khiến người nào đó vừa nãy còn để mắt lạnh bỗng chốc chuyển sang chế độ luống cuống, dịu dàng nói:
“Đừng khóc… anh xin lỗi, chỉ định trêu em một chút thôi, anh không mất trí nhớ, anh sẽ không quên em, lại càng không yêu người nào khác. Nín đi, đừng khóc nữa.”
Nghe anh nói, cô lại càng lớn tiếng khóc hơn, nhưng cũng không quên tặng cho anh một ánh mắt không thiện cảm. Anh không biết làm như nào, chỉ có thể cố ngồi dậy, ôm lấy cô gái đang khóc kia vào lòng. Cô lúc đầu còn kháng cự, nhưng khi nghe thấy anh kêu đau liền ngoan ngoãn nằm gọn trong vòng tay của anh.
“Anh xin lỗi. Darling, em có bị thương không?”