Thanh Xuân Không Nuối Tiếc

Chương 2: Chương 2: Mẹ xin lỗi!




2 năm sau

- ----------

Thiên Vũ! Sao cậu luôn để mặt lạnh vậy? Cậu cứ như thế, sau này sẽ không ai chơi cùng đâu.

Tớ không cần họ, cậu chơi với tớ là được rồi! Nói xong, Hạ Thiên Vũ nở một nụ cười.

Lần đầu tớ thấy cậu cười đấy, câu cười lên nhìn đẹp lắm.

Cảm ơn! Chúng mình sắp vào lớp 1 rồi, cậu đã chuẩn bị gì chưa?

Đương nhiên rồi, mẹ tớ nói hôm nay mẹ sẽ cho tớ bất ngờ đấy!

Ừ

Hàn Tiểu Tịch và Hạ Thiên Vũ đang nói chuyện vui đùa thì tiếng bác Lâm vang lên: Tiểu Tịch! Tiểu Tịch!

Cháu ở đây ạ! Hàn Tiểu Tịch giơ tay lên vẫy bác Lâm. Thấy Tiểu Tịch đang ngồi dưới gốc cây, bác Lâm liền chạy đến. Tiểu Tịch thấy trên mặt bác có sự lo lắng, liền nói: Cháu chơi với Thiên Vũ, không có chuyện gì đâu ạ. Sau đó Hạ Thiên Vũ cúi đầu chào bác Lâm. Tiểu Tịch, mau về thôi, mẹ cháu xảy ra chuyện rồi! Hàn Tiểu Tịch ngẩn người ra, nhanh chóng hỏi: Mẹ... mẹ cháu làm sao cơ? Mẹ cháu bị làm sao? Khuân mặt lo lắng, sợ hãi, cả người run cầm cập. Mẹ cháu đang trong bệnh viện, hình như là bị tai nạn giao thông, chúng ta cùng đến bệnh viện thôi, sợ là không kịp nữa rồi... Vâng vâng ạ, chúng ta đi thôi Hàn Tiểu Tịch đang định đứng dậy, nhưng chân không còn sức lực, liền ngã xuống, may mà được Hạ Thiên Vũ đỡ Cháu đi cùng hai người được không ạ? Bác Lâm lưỡng lự nhưng rồi cũng đồng ý. Ba người cùng đến bệnh viện, đều có chung một tâm trạng lo lắng.

- ---------------

Khi cả ba người đến bệnh viện, thì mẹ của Hàn Tiểu Tịch đang trong phòng cấp cứu, Hàn Tiểu Tịch đảo mắt quanh căn phòng nhưng lại không thấy bóng dáng của bố đâu liền hỏi bác Lâm: Bố... bố cháu không đến ạ? Chưa kịp nghe câu trả lời thì bác sĩ từ trong phòng bước ra, thấy vậy bác Lâm cùng 2 đứa bé chạy đến,bác sĩ liền lắc đầu nói: Người nhà hãy vào nói lời cuối với bệnh nhân. Rồi bước đi. Hàn Tiểu Tịch chạy nhanh vào trong, cô mất hết bình tĩnh, thấy mẹ nằm trên giường, toàn thân đều là máu, thấm ướt cả xuống nệm giường. Thấy con gái bước vào, bà cố gắng nói: Tiểu.... Tiểu Tịch, mẹ... mẹ xin lỗi con, có lẽ mẹ không bảo vệ, không nhìn thấy con trưởng thành được nữa rồi, mẹ biết, mẹ là người mẹ tồi, nhưng con hãy hứa với mẹ phải sống thật tốt nhé, con phải thật mạnh mẽ lên, mẹ không thể ở bên con được nữa rồi. Mẹ xin lỗi! Thiên Vũ, Tiểu Tịch bác nhờ con chăm sóc, bảo vệ nhé, coi như bác cầu xin con, được không?

Mẹ.... mẹ...không....không thể bỏ con được!... mẹ ơi.... giọng Tiểu Tịch đứt quãng, những giọt nước mắt trút xuống như mưa. Con.... con hãy... hãy hứa với mẹ nhé! Sống thật tốt, thật dũng cảm, mạnh mẽ nhé! Cháu sẽ chăm sóc cho Tiểu Tịch! Con... con hứa với mẹ! Bà cố nở một nụ cười, nụ cười cuối cùng của mình rồi nhắm mắt, trên môi vẫn còn nụ cười đó. Mẹ! Đừng đi mà, đừng.... dừng để con lại một mình.... con... con cầu xin mẹ đó..... mẹ đi rồi con phải làm sao? Hàn Tiểu Tịch khóc đến nỗi ngất đi, được bác Lâm đưa đến phòng khám. Hạ Thiên Vũ đứng ở đó khẽ nói: Bác yên tâm, cháu sẽ chăm sóc, bảo vệ Tiểu Tịch!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.